Phong Thần Châu – Tần Ninh - Vô Thượng thần đế (FULL)

 Hơi thở mạnh mẽ lan truyền khắp đất trời, khiến cho tim mọi người đập nhanh lên, hơi thở bao phủ trên đỉnh đầu bọn họ.  

 

Bọn họ chỉ nhìn thấy hai người khôi ngô, đạp bầu trời mà đến, đằng đằng sát khí.  

 

Năm người Ô Minh Động, Ô Thông Thiên, Ô Vẫn, Ô Trạch, Ô Ngọc nhìn thấy hai kẻ cầm đầu xuất hiện thì hết sức vui mừng.  

 

“Tứ ca!”  

 

“Nhị tỷ!”  

 

Hai bóng người kia có vẻ bề ngoài hơi giống đám người Ô Minh Động.  

 

Người của Ô Linh tộc dường như bị phơi nắng nhiều nên da thịt bọn họ hoặc là đen hoặc là màu nâu khỏe mạnh.  

 

Hai người kia là một nam và một nữ.  

 

Người đàn ông trông rất khôi ngô, hơi thở tỏa ra cuồn cuộn.  

 

Người phụ nữ có thân hình xinh đẹp, mặc một chiếc váy dài, xinh đẹp động lòng người, màu da nâu không khiến người khác cảm thấy phá hỏng sự xinh đẹp ấy, ngược lại còn tăng thêm vẻ quyến rũ cho người phụ nữ kia.  

 

Giờ phút này, khi nhìn thấy người phụ nữ kia, Thần Tinh Dịch cũng ngơ ngác.  

 

Thật là xinh đẹp!  

 

“Sư huynh...”, Lý Nhàn Ngư đứng bên cạnh nhịn không được kéo góc áo hắn ta: “Đó chính là Ô Linh tộc, không phải là con người…”, Thần Tinh Dịch bỗng nhiên bị sặc, hắn ta nói: “Sư đệ, sao tư tưởng của đệ có thể xấu xa như vậy hả? Sư huynh chỉ muốn cảm thán là Ma tộc cũng có mỹ nhân xinh đẹp như vậy thôi mà”.  

 

Lý Nhàn Ngư tỏ vẻ bất đắc dĩ: “Vậy huynh lau nước miếng trước đi…”  

 

Thần Tinh Dịch: “…”  

 

Vào lúc này, hai vị cường giả có khí thế hùng hổ nhất của Ô Linh tộc đã đến, khiến cho đám Thái thượng trưởng lão và lão tổ của Thượng Môn Đạo rất vui.  

 

Hôm nay, nếu Tần Ninh không chết thì người chết sẽ là bọn họ.  

 

Cường giả của Ô Linh tộc đã đến, tốt nhất là bọn họ hãy giết chết Tần Ninh.  

 

“Tần Ninh”.  

 

Người thanh niên mặc quần áo đẹp đẽ và quý giá, trừ màu da ra thì không có chỗ nào khác với con người cả.  

 

“Hử?”  

 

“Tại hạ Ô Vân Bàng!”  

Người thanh niên cười rồi nói: “Ta nghĩ là giữa chúng ta có chút hiểu lầm gì đó, chuyện gì cũng có thể ngồi lại nói chuyện với nhau được, ngươi thấy sao?”  

 

“Ta và các ngươi, không có gì để nói cả!”  

 

“Không cần phải như vậy!”  

Advertisement
';
Advertisement