Phong Thần Châu – Tần Ninh - Vô Thượng thần đế (FULL)

 Ngay sau đó.  

 

Ầm ầm ầm... Trong hư không xung quanh, từng băng tinh phá không mà đến, trong nháy mắt đã xuyên qua cơ thể hơn mười người của Trảm Nhật Tông, ngay cả trưởng lão cảnh giới tam biến dẫn đầu cũng bị băng tinh trực tiếp đập trúng, phun ra một ngụm máu tươi, lăn xuống trên mặt đất, vừa đúng lúc rơi xuống trước mặt đám người Ngụy Hiên.  

 

Thấy cảnh này, Ngụy Hiên hơi sững sờ.  

 

"Ngươi là...", "Kỳ Ha trưởng lão!"  

 

Ngụy Hiên nhìn thấy người đàn ông trung niên mặc trang phục trưởng lão vững vàng rơi xuống đất, dẫm lên trên người trưởng lão cầm đầu của Trảm Nhật Tông thì vô cùng kinh ngạc.  

 

"Ngụy trưởng lão còn ổn không?"  

 

Kỳ Ha trưởng lão cười, có chút khách khí.  

 

"Kỳ Ha trưởng lão, sao ngươi lại xuất hiện ở đây?  

 

Là tin tức truyền về rồi?  

 

Trong môn lệnh ngươi đến trợ giúp?"  

 

Ngụy Hiên vô cùng khó hiểu.  

 

Kỳ Ha lại cười nói: "Cũng không phải, là ta vẫn luôn đi theo Ngụy trưởng lão, nhưng lúc trước bị một vài người làm chậm trễ, cho nên mới tới chậm, Ngụy trưởng lão đừng trách".  

 

Đừng trách?  

 

Đương nhiên ông ấy sẽ không trách.  

 

Kỳ Ha trưởng lão đã cứu mạng bọn họ.  

 

Kỳ Ha trưởng lão này cũng là một vị trưởng lão phụ trách đối ngoại bên trong Bắc Thương Môn, bản thân chính là cảnh giới Khí Huyết Biến nhất biến.  

 

Hả?  

 

Khoan đã?  

 

Biến đổi Khí Huyết Biến! Ngụy Hiên đột nhiên nhìn về phía Kỳ Ha, trợn mắt hốc mồm nói: "Ngươi ngươi ngươi ngươi... Ngươi là cảnh giới nhất biến, thế mà lại có thể làm tam biến bị thương nặng?"  

 

Kỳ Ha nghe thấy thế thì cười khổ nói: "Ngụy trưởng lão đừng kích động".  

 

"Tại hạ vốn là đệ tử của Phong Thiên Tông, là Chiêm Ngưng Tuyết đại nhân bảo ta tiến vào Bắc Thương Môn phụ trách bảo vệ an toàn cho Ngụy Hiên trưởng lão và Lý Ngọc Tinh trưởng lão".  

 

"Tại hạ vốn là cảnh giới Vạn Nguyên Biến tứ biến, chỉ là những năm gần đây ở trong Bắc Thương Môn vẫn luôn giấu kín tu vi để bảo vệ hai vị".  

 

Nói đến đây, Kỳ Ha khom người chắp tay nói: "Mong Ngụy Hiên trưởng lão đừng trách tội đại nhân nhà ta, đại nhân chỉ lo lắng cho sự an toàn của hai người... nên mới nghĩ ra hạ sách này".  

 

Nghe đến đó, Ngụy Hiên càng ngẩn người.  

Advertisement
';
Advertisement