Không chỉ là đám người của Bắc Đấu Tông ở Bắc Đấu Thiên, mà các thế lực lớn ở Thương Vân Thiên cũng gặp phải tình huống tương tự.
Đồng thời, bên phía Tần Ninh cũng như thế.
Dọc đường đi, mấy vị đệ tử, phu nhân và không ít võ giả của Phong Thiên Tông, Đại Tiên Sư Cung cũng đều tụ tập tới.
Lúc này Hứa Huyền Diệp cũng ở bên cạnh Tần Ninh, không nhịn được nói: "Ca, Ma tộc đã sớm có kế hoạch, đệ lo lắng mấy người cha mẹ...", Khúc Phỉ Yên nói: "Nhà họ Hứa bên kia thì không cần phải lo lắng, dù sao ban đầu ta đã cho Hứa bá phụ và Cổ bá mẫu một chút thiên nguyên khí, cho dù có đối mặt với thập nhất biến, thập nhị biến cũng không sao".
Ban đầu có rất đông người, sau khi mọi người rơi xuống đã tách ra, bây giờ đã thiếu đi không ít.
Những tảng đá kỳ quái xung quanh chất đống thành núi, thành cây, ngăn cách việc thăm dò, chỉ có thể dùng mắt thường để phán đoán.
Đám người chia nhau ra tìm kiếm xung quanh, không lâu sau đã xuất hiện những tiếng kêu thảm thiết.
Đợi đến khi mọi người tụ tập, chỉ thấy trên mặt đất có hai thi thể.
"Một đao mất mạng, gọn gàng".
Diệp Nam Hiên nói: "Cách thứ này rất hiếm thấy...", Tần Ninh lập tức nói: "Là bị giết trong tình huống không hay biết gì".
Hắn đưa mắt nhìn về phía Khúc Phỉ Yên, nói: "Ta nhớ ngươi đã nói, Yểm Bạt tộc có năng lực ẩn nấp?"
"Vâng...", Chiêm Ngưng Tuyết cũng nói: "Yểm Bạt tộc ẩn nấp không giống công pháp tu hành võ quyết ẩn nấp của Nhân tộc chúng ta, mà là hoàn toàn dung hợp vào trong đất trời xung quanh...", Tần Ninh gật đầu.
Hắn nắm tay lại, cuốn sách vạn khí xuất hiện.
"Vậy hãy nhìn xem có thể thoát khỏi sự thăm dò của ta hay không!"
Vừa dứt lời, cuốn sách vạn khí liền hóa thành từng tờ giấy màu vàng kim, lần lượt tản ra.
Chỉ trong phút chốc, từng luồng ánh sáng màu vàng dâng lên trong khắp trời đất, lấy đám người Tần Ninh làm trung tâm, trong nháy mắt ánh sáng màu vàng đột ngột mọc lên từ mặt đất trong phạm vi hơn mười dặm xung quanh.
Mà đúng lúc này, từng luồng ánh sáng màu vàng kia phóng ra giữa trời đất, từng bóng người mặc đồ đen hiện ra, không thể ẩn nấp dưới ánh sáng màu vàng chiếu xuống.
Một giây sau, mấy người Dương Thanh Vân, Ôn Hiến Chi đã trực tiếp lao ra... Hiển nhiên, sau khi đám người của Yểm Bạt tộc giết người xong cũng không rời đi.
Bọn họ cho rằng đám người Tần Ninh tuyệt đối không tìm thấy bọn họ.
"Sao lại thế...", "Đó là bảo vật gì?"
"Đáng chết!"
Bây giờ đám người Dương Thanh Vân, Ôn Hiến Chi, Lý Huyền Đạo đều là cảnh giới thất biến, bát biến, cửu biến, thập biến, mỗi khi ra tay đều có thanh thế động trời.
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!