"Vì kế hoạch vĩ đại của bọn ta!"
"Kế hoạch của bọn ngươi vĩ đại còn tính mạng của bao nhiêu sinh linh tại Trung Tam Thiên chẳng là cái thá gì à?"
Tần Ninh phất tay, nói: "Thôi bỏ đi, cãi lý với cái ngươi mệt chết đi được, động thủ luôn cho rồi".
Hắn nắm chặt tay, cây thước đen tỏa ánh hào quang ra khắp nơi.
Thân thể Ô Linh Thần thấy vậy nhưng vẫn tỏ ra điềm nhiên như không.
"Hễ những ai thờ phụng ta đều sẽ có được vận may".
Sau khi Ô Linh tộc nói xong, trong chớp mắt, hàng ngàn hàng vạn chiến sĩ của các tộc Ô Linh tộc, Huyết Bạt tộc đang đứng khắp nơi phảng phất được rót một nguồn sức mạnh từ trong hư không.
Một số chiến sĩ vốn đang bị thương nặng, tưởng chừng như không còn sống sót được nữa thì thương thế lại nhẹ hơn sau khi được thần ban phước.
Một ít chiến sĩ chỉ bị thương nhẹ thì được chữa lành hoàn toàn.
Tần Ninh nhướng mày.
Vầng hào quang quanh cây thước đen biến ra từ Trận tích càng rực rỡ hơn nữa, xung quanh cơ thể Tần Ninh, văn ấn đen như mực phóng ra hết cái này đến cái khác.
Màu đen cực kỳ nổi bật trên nền trời tuyết trắng.
"Phá!"
Sau một tiếng gầm, cây thước đen phút chốc bay lên không trung, hóa thành hàng ngàn hàng vạn thanh kiếm sắc bén gào thét, ngưng tụ thành một con mãnh hổ xông thẳng về phía cơ thể Ô Linh Thần ngàn trượng.
"Hừ!"
Ô Linh Thần hừ lạnh một tiếng, nắm chặt bàn tay khổng lồ lại, khí tức khủng khiếp bùng nổ.
Từng thanh kiếm sắc màu đen phá vỡ, nổ tung, bàn tay khổng lồ của Ô Linh Thần cũng sụp đổ.
Thấy cảnh tượng ấy, tất cả mọi người đều hãi hùng.
Đây không còn là sức chiến đấu mà người ở Trung Tam Thiên có thể bộc phát ra nữa rồi.
Dù là Tần Ninh hay Ô Linh Thần đều mạnh mẽ không khác gì Tiên Nhân, bất kỳ kẻ nào cũng không có tư cách đấu với hai người họ.
Hai người Khúc Phỉ Yên, Chiêm Ngưng Tuyết cũng quan sát trận chiến.
Trình độ của cuộc giao chiến này thật sự khiến người ta khó mà tưởng tượng.
Dường như không gian có thể bị đánh nát bất cứ lúc nào.