Phong Thần Châu – Tần Ninh - Vô Thượng thần đế (FULL)

Đúng lúc này, thanh trường kiếm trên tay Tần Ninh bỗng dừng lại.  

 

Hồn phách Ô Minh Viêm đã rời khỏi cơ thể Hứa Huyền Diệp, Tần Ninh cũng trả hồn phách của Hứa Huyền Diệp trở về vị trí cũ.  

 

Giây lát sau, Hứa Huyền Diệp từ từ tỉnh lại, sắc mặt vẫn chưa hết tái mét.  

 

“Đại ca...”, nhìn Tần Ninh, Hứa Huyền Diệp cứ ngỡ mình vừa mơ một giấc mơ vậy, một giấc mơ dài đằng đẵng.  

 

“Không sao...”, Tần Ninh nhẹ nhàng cười, bảo: “Trước đây ta cũng từng bị Ma tộc uy hiếp kiểu này nên đại ca luôn suy nghĩ cách giải quyết nếu lỡ lại gặp phải chuyện này, may mà đã tìm ra cách”,  

 

Nói xong, Tần Ninh cầm lấy bàn tay của Hứa Huyền Diệp, cười nói: “Đệ chỉ cần tĩnh dưỡng là ổn rồi”.  

 

Đại Sách Mệnh Thuật được thi triển liên tục, tuổi thọ của hắn đang bị thiêu đốt như không có điểm dừng.  

 

Từng luồng sức sống thuần túy truyền vào trong cơ thể Hứa Huyền Diệp.  

 

Do chịu sự ảnh hưởng từ Ô Minh Viêm, đồng nghĩa với việc hồn phách chỉ nắm quyền kiểm soát một nửa cơ thể nên khi bất chợt trở lại chính cơ thể của mình, nhất định hắn ta vẫn chưa thể kiểm soát cơ thể hoàn toàn.  

 

Chỉ khi độ sức sống cho Hứa Huyền Diệp thì hắn ta mới có thể dần quen với cơ thể của mình.  

 

“Đại ca không nắm chắc hoàn toàn về nhát kiếm vừa rồi, ta chỉ đang cược thôi, may mà đại ca thắng cược rồi!”  

 

Một nhát kiếm có thể chém thân xác võ giả ra làm hai nửa một cách dễ dàng, nhưng chia cắt hồn phách thì quá khó khăn.  

 

Cũng may, Tần Ninh đã thành công! Lúc này, Hứa Vân Đỉnh và Cổ Ôn Uyển cũng chạy sang.  

 

“Huyền Diệp...”, nhìn Hứa Huyền Diệp, trong lòng hai ông bà vô cùng xót xa.  

 

Bọn họ không hay biết Hứa Huyền đã trở thành một người khác từ khi nào.  

 

“Huyền Trần, con sao thế?”  

 

Thấy tóc mai Tần Ninh bạc trắng, sắc mặt thì tối sầm, Cổ Ôn Uyển đau lòng hỏi.  

 

“Con không sao”.  

 

Tần Ninh mỉm cười an ủi: “Chút tiêu hao này không hề hấn gì đối với con đâu”.  

 

“Đứa nhỏ ngốc này...”, Tần Ninh nói tiếp: “Cha, mẹ, hai người chăm sóc cho nhị đệ kĩ vào nhé, chỉ cần tĩnh dưỡng mấy năm là lành lặn lại rồi”.  

“Ừm”.  

 

Lúc này, Tần Ninh đứng dậy nhìn về nơi cách đó không xa,  

 

Cuối cùng, Diệp Chi Vấn vẫn chỉ đứng ở đó.  

Advertisement
';
Advertisement