Phong Thần Châu – Tần Ninh - Vô Thượng thần đế (FULL)

 Người nào có nghịch lý cách mấy thì tiên kiếp cũng không thể nào vượt quá chùm sét thứ một trăm.  

 

Số lượng tiên kiếp của Chiêm Ngưng Tuyết đã đạt đến chín mươi mốt đạo, Tần Ninh cũng cực kỳ bất ngờ với con số này.  

 

Xem ra, những năm gần đây, trong lúc hắn vắng mặt ở Trung Tam Thiên, vị đệ tử này đã nỗ lực hơn cả hắn tưởng tượng.  

 

Mà lúc này, Chiêm Ngưng Tuyết trông vô cùng nhếch nhác, toàn thân đã bị máu tươi nhuộm đỏ từ khi nào, nàng ta giờ chẳng khác gì một huyết nhân.  

 

Nàng ta sắp không trụ nổi nữa.  

 

Nhưng nếu không trụ nổi thì sẽ chết.  

 

Nếu như chết tại đây thì nàng ta sẽ không bao giờ được thấy sư tôn nữa.  

 

Mà tiên kiếp thì lại không thể nhờ người khác chịu thay được.  

 

Chiêm Ngưng Tuyết nghĩ đến lời dặn của Tần Ninh, nếu như không chịu đựng nổi nữa thì ngẫm lại điều mà nàng ta trân trọng nhất cuộc đời là gì! Là gì đây?  

 

Là sư tôn! Giờ đây, trên bầu trời, một bức tranh được hình thành từ niềm tin của Chiêm Ngưng Tuyết hiện ra.  

 

Trong bức tranh kia có một người thanh niên mặc trường bào khắc trận pháp, trông hắn thật điềm đạm hòa nhã, thanh tú phi phàm.  

 

“Vô Song...”, cả hai phu phụ Ngụy Hiên và Lý Ngọc Tinh đều sửng sốt khi nhìn thấy cảnh tượng này.  

 

Bởi vì người thanh niên trong bức tranh chính là Tần Ninh khi làm Phong Không Chí Thánh Ngụy Vô Song ở kiếp thứ bảy.  

 

Chỉ là Ngụy Vô Song lúc này đã là một người thanh niên, thanh tú tuấn dật, từng cử chỉ đều toát lên sự ung dung và điềm tĩnh.  

 

Trong tranh, Ngụy Vô Song đang ở trong một tòa tửu lâu, trong tửu lâu có một tiểu cô nương tóc thắt đuôi sam đang ôm những bông hoa nhiệt tình chào hàng với những vị khách trong tửu lâu.  

 

Tiểu cô nương rất cẩn thận, có chừng có mực, sợ sẽ làm phật lòng khách.  

 

Nhưng dù vậy, một số người vẫn tỏ ra khó chịu.  

 

“Cút đi con nhỏ bán hoa kia! Không cút thì liệu hồn lão tử đập gãy chân ngươi đấy!”  

 

Một võ giả nói với vẻ không kiên nhẫn.  

 

Gương mặt nhỏ nhắn của tiểu cô nương đỏ bừng, không thốt nổi một câu nào.  

 

Lúc này, tiểu nhị chạy tới đuổi cô bé đi.  

“Chiêm Nhân, lại là ngươi!”  

 

Tiểu nhị xua đuổi lia lịa, không chút nương tình.  

 

Ngụy Vô Song thấy cảnh này bèn lên tiếng ngăn cản, mua hết số hoa mà tiểu cô nương Chiêm Nhân có.  

Advertisement
';
Advertisement