Phong Thần Châu – Tần Ninh - Vô Thượng thần đế (FULL)

 Tần Ninh cất cao giọng quát: "Trăm tiên kiếp hiếm thấy xưa nay, nếu ngươi có thể chống đỡ được, sau này sẽ là tiên sư chân chính!"  

 

Hiển nhiên bây giờ Tần Ninh vô cùng khẩn trương.  

 

Muốn thành tiên không đơn giản như vậy.  

 

Hắn không giúp được.  

 

Chỉ có dựa vào chính bản thân Chiêm Ngưng Tuyết.  

 

Chỉ là khi tiên kiếp mãnh liệt nện xuống, bóng người Chiêm Ngưng Tuyết lại càng ngày càng hư ảo.  

 

Sắc mặt Tần Ninh đột nhiên run lên, sải bước ra, quát: "Tuyết nhi, nếu ngươi có thể kiên trì đến Thượng Tam Thiên, sư phụ sẽ cho ngươi làm phu nhân".  

 

Một tiếng này vừa dứt, xung quanh hoàn toàn tĩnh mịch.  

 

Khúc Phỉ Yên càng trợn mắt há hốc mồm.  

 

Mà ở trong tiên kiếp kia, Chiêm Ngưng Tuyết đã ngất đi, vào giờ phút này lại bộc phát ra một luồng khí tức kinh khủng không biết từ chỗ nào trong cơ thể.  

 

Mà ngay sau đó, tiên kiếp mạnh mẽ kinh khủng đánh lên trên cơ thể Chiêm Ngưng Tuyết, thế nhưng ý chí của nàng ta lại càng thêm mạnh mẽ.  

 

Trăm tiên kiếp, tiếp tục chống đỡ! Chỉ là vẫn chưa xong.  

 

Tiên kiếp thứ một trăm lẻ một giáng lâm... Những tiếng ầm ầm ầm tập trung vào toàn bộ Trung Tam Thiên, đều đập lên trên cơ thể Chiêm Ngưng Tuyết.  

 

Cho đến khi tiên kiếp thứ một trăm mười tám hoàn toàn biến mất, trời đất đã khôi phục lại bình tĩnh.  

 

Thế nhưng lúc này, Chiêm Ngưng Tuyết vẫn còn có thể kiên cường tiếp tục chống đỡ.  

 

Cho dù Diệp Chi Vấn đứng ở nơi đó cũng hơi sững sờ.  

 

Vậy mà cũng được?  

 

Là đệ tử của Tần Ninh, chuyển thành làm phu nhân của hắn, Chiêm Ngưng Tuyết đã có thể tiếp tục chống đỡ được?  

 

Còn có thể như vậy nữa sao?  

 

Ánh mắt của Tần Ninh cũng có chút cổ quái.  

 

Mà trong lòng Khúc Phỉ Yên đang dùng kiếm lớn trấn áp ba người Ô Vân Nguyệt, Ô Vân Tích, Ô Vân Bàng cảm thấy chua chua.  

 

Vậy mà cũng được?  

 

Vậy lần sau nàng trải qua tiên kiếp, để đến lần thứ mười đã không chịu nổi đi, nhất định phải để sư phụ cưới nàng mới được! Chiêm Ngưng Tuyết leo lên.  

 

Nàng cũng phải leo lên.  

 

Nàng không muốn ngang hàng cùng mấy sư huynh sư đệ kia đâu.  

 

Lúc này, trên bầu trời mờ tối của Bắc Tuyết Thiên, mặt đất dần dần lắng lại.  

 

Chiêm Ngưng Tuyết đứng ở trên đỉnh bầu trời.  

Quần áo bên ngoài cơ thể đã rách nát tiêu tán, thay vào đó là một bộ đồ màu hồng nhạt, bên ngoài khoác sa y màu trắng, để lộ ra đường cong duyên dáng ở cổ, còn có thể thấy được xương quai xanh.  

 

Từng tầng váy nhẹ nhàng rũ xuống đất giống như ánh trăng chuyển động, dài tận ba thước khiến cho dáng đi càng thêm nhã nhặn ôn nhu, ba ngàn sợi tóc đen được buộc lên, một lọn tóc rũ xuống trước ngực.  

 

Lớp trang điểm nhẹ nhàng càng tăng thêm nhan sắc.  

Advertisement
';
Advertisement