Phong Thần Châu – Tần Ninh - Vô Thượng thần đế (FULL)

 Người đàn ông mặc áo xanh trông như mới hai mươi tuổi, khuôn mặt rất ma mị, nhưng bên xong sự ma mị đó lại có chứa sự cao cao tại thượng và thiên uy huy hoàng.  

 

Người đàn ông chẳng nói gì, ông ấy đi tới bên cạnh Tần Ninh, ngón tay chạm nhẹ vào giữa trán hắn.  

 

Ngay sau đó, Tần Ninh cảm nhận được một loại khí tức sinh mệnh mênh mông, cuồn cuộn tiến vào trong cơ thể của hắn, chữa trị hồn phách và thân thể đang bị thương tổn.  

 

“Có dễ chịu hơn chút nào không?”  

 

Người đàn ông áo xanh hỏi.  

 

Tần Ninh từ từ mở hai mắt ra, cười nói: “Vâng, cảm ơn…”  

 

Huỵch! Nhưng Tần Ninh còn chưa nói xong thì người đàn ông mặc áo xanh kia đã đá hắn một cái, Tần Ninh vô tình lăn tới biên giới của phong ấn.  

 

Tất cả mọi người đều choáng váng.  

 

Đây là… tình huống gì vậy?  

 

Tần Ninh gọi người đàn ông mặc áo xanh kia là nghĩa phụ, tất cả bọn họ đều không nghe nhầm.  

 

Nhưng mà bây giờ, sao người đàn ông mặc áo xanh kia lại ra tay tàn nhẫn hơn cả đám tiên nhân kia?  

 

Nhưng cơ thể Tần Ninh còn chưa kịp chạm vào vòng sáng của cấm chế thì người đàn ông áo xanh kia lại giơ tay lên.  

 

“Cha…”, Tần Ninh vội hô lên.  

 

“Ha ha ha ha…”, người đàn ông áo xanh nghe thấy hắn gọi mình là cha liền cười lớn tiếng, vô cùng hài lòng rụt tay lại, bàn tay vừa định đánh Tần Ninh nay lại ôm hắn vào lòng.  

 

“Cha, sao người lại tới đây?”  

 

Tần Ninh lại hỏi.  

 

Người đàn ông áo xanh cười ha hả: “Thằng bé ngốc này, cứ kêu ông đây là nghĩa phụ, nghĩa phụ suốt, ông đây đánh chết ngươi?”  

 

Nghe thấy vậy, sắc mặt của tất cả mọi người đều chuyển sang màu đen.  

 

Người này… có bị thần kinh không vậy?  

 

Tần Ninh đã bị thương tới mức độ này rồi mà ông ấy còn so đo những việc đó nữa sao?  

 

Trước tiên, cứu Tần Ninh từ trong tay những người đó ra, sau đó lại đánh hắn?  

 

Đầu óc ông ấy có bệnh à! Mặt Tần Ninh giật giật.  

Bên ngoài cấm chế, Thạch Cảm Đương bỗng nhận ra, sau đó hắn ta tỏ vẻ kinh ngạc: “Đó là… nghĩa phụ của sư tôn… là thần long chân chính, Long Đế!”  

 

Sắc mặt Khúc Phỉ Yên rạng rỡ.  

 

Được cứu rồi! Sư phụ được cứu rồi! Bên trong cấm chế, Tạ Thanh bế Tần Ninh như bế công chúa, tư thế này trông thật kỳ lạ.  

Advertisement
';
Advertisement