Phong Thần Châu – Tần Ninh - Vô Thượng thần đế (FULL)

 Tần Ninh không nói gì.  

 

Tạ Thanh tiếp tục nói: "Nếu người ta đã có kế hoạch có mục đích tới đây, cha con cũng không phải kẻ ngốc, ta đoán cha con đã có chuẩn bị ở bên ngoài rồi, cho nên ta định đi ra ngoài tìm ông ấy”.  

 

Nghe thấy vậy, Tần Ninh đột nhiên sửng sốt, ngơ ngác nhìn Tạ Thanh.

"Nghĩa phụ, người thật sự muốn đi?"  

 

Tần Ninh vẫn không nỡ.  

 

"Ừ, ta và cha con quen biết nhiều năm, đã quen rồi, nhiều năm qua ông ấy không có ở đây, ta cũng cảm thấy rất khó khăn".  

 

Ừ... Cha không có ở đây, nghĩa phụ khó chịu, Cửu Thiên Vân Minh đều nói Tạ Thanh là phu nhân của phụ thân thật đúng là không sai! Tần Ninh tùy tiện nói: "Ờm… người có thể đi ra ngoài được sao?"  

 

"...", "Còn nữa, người chắc chắn không phải đi ra ngoài để trêu hoa ghẹo nguyệt chứ?"  

 

"...", "Vả lại, mẹ nuôi và Y Tuyền có thể đồng ý sao?"  

 

"...", ba câu hỏi này khiến Tạ Thanh trầm mặc.  

 

"Ninh Nhi...", "Dạ?"  

 

"Lấy lực lượng còn sót lại của nghĩa phụ bây giờ, con nói xem... Có thể đánh chết con được không?"  

 

"...", Tạ Thanh đột nhiên cười haha nói: "Được rồi, không kéo dài thời gian nữa, những năm gần đây ta cũng đã âm thầm thử nghiệm, nếu như muốn rời đi thì cũng đã nắm chắc rồi, nhưng không thể để mẹ nuôi con và Y Tuyền biết được".  

 

"Nhóc con, con cũng đừng gấp gáp, thế giới này không sập được, mẹ con không chịu nổi thì vẫn còn có hai vị kia của lão Mục gia con mà, không loạn được, cho dù có rối loạn, tất cả vẫn nằm trong khả năng khống chế".  

 

"Mục Thanh Vũ, Diệp Vũ Thi, Lục Thanh Phong, có ai mà không phải là tay già đời đâu?  

 

Cũng chỉ có nghĩa phụ của con là tương đối thẳng thắn thôi".  

 

Lúc này, Tạ Thanh đứng dậy, tùy tiện nói: "Vảy rồng này của ta ẩn chứa một phần lực lượng bản nguyên, mặc dù làm thịt đám Tiên Nhân kia sẽ phải hao tốn cực lớn, nhưng vẫn còn sót lại một chút sức mạnh, để cho con hay cho đồ đệ con đây?"  

 

Tần Ninh chậm rãi nói: "Con không cần, cho Thạch Đầu đi".  

 

Nghe nói như vậy, Tạ Thanh đưa mắt nhìn về phía Thạch Cảm Đương, lắc đầu nói: "Cho hắn ta thật sự đáng tiếc...", Thạch Cảm Đương ngẩn ngơ, nói: "Ta sẽ cố gắng thành thiên tài, chắc chắn sau này sẽ rất lợi hại".  

 

"Hắn lừa ngươi đó!"  

 

Tạ Thanh lại nói: "Cố gắng thành thiên tài, chỉ là ngốc nghếch, ngươi bị hắn lừa rồi".  

 

Thạch Cảm Đương lười để ý đến Tạ Thanh.  

 

Cho dù vị này là nghĩa phụ của sư phụ thì cũng không thể nói sư phụ được.  

 

"Vậy thì cho ngươi".  

 

Tạ Thanh điểm ngón tay một cái vào giữa trán Thạch Cảm Đương.  

Advertisement
';
Advertisement