Phong Thần Châu – Tần Ninh - Vô Thượng thần đế (FULL)

 "Các ngươi nên làm cái gì thì đi làm cái đó đi!"  

 

Thạch Cảm Đương lập tức hiểu ý của sư phụ, mở miệng nói: "Không cần các ngươi tiếp tục dẫn đường nữa".  

 

Từ trước đến giờ Thạch Cảm Đương rất thích loại cảm giác cáo mượn oai hùm này.  

 

Lúc này mọi người mới như được đại xá, rối rít rút đi.  

 

Tần Ninh nhìn dãy núi vô tận, lại nhìn Chiêm Viễn.  

 

Chiêm Viễn gật đầu một cái, đi phía trước dẫn đường.  

 

Mấy người đi vòng vèo một lát vào sâu bên trong dãy núi, dọc đường gặp được thiên nguyên thú tìm chết, tất cả đều bị Khúc Phỉ Yên lần lượt giải quyết.  

 

Cho đến cuối cùng đã tiến vào chỗ sâu, vào bên trong một dãy núi thấp nhỏ, Chiêm Viễn mới dừng lại.  

 

"Chính là chỗ này".  

 

Chiêm Viễn cười khổ nói: "Trên thực tế cũng là trùng hợp, năm đó ta bị một con thiên nguyên thú nuốt nhưng lại không chết, gắng gượng giằng co ba tháng trong bụng nó, dày vò nó đến chết, ta mới ra ngoài được, kết quả lại đi tới nơi này một cách khó hiểu, sau đó ngã xuống dưới chân núi".  

 

Vừa nói, mấy người đã leo lên trên đỉnh một ngọn núi cao mấy trăm trượng, nhìn ra xung quanh, tuy ngọn núi này không cao, nhưng cúi đầu nhìn chỉ thấy vách núi thẳng đứng kéo dài xuống dưới chân núi.  

 

Nhìn một cái đúng là sâu không lường được.  

 

Khúc Phỉ Yên tùy tiện nói: "Sư phụ, con đi xem một chút trước".  

 

"Ừ".  

 

Không lâu sau, Khúc Phỉ Yên đã trở lại.  

 

Lấy cấp bậc thực lực coi như bán tiên của nàng bây giờ, đúng là không có ai có thể chống lại, cũng đúng là trong Trung Tam Thiên này không có nơi nào mà Khúc Phỉ Yên không thể đi.  

 

"Sư phụ, phía dưới chính là một mảnh đất hoang vu...", Khúc Phỉ Yên cau mày lại.  

 

"Không thể nào!"  

 

Chiêm Viễn vội vàng nói: "Năm đó ta rơi xuống dưới chân núi, phía dưới nhất định là một thế giới mới, chim hót hoa nở, trong không khí tràn đầy khí tức sinh mệnh, ta liền nằm ở phía dưới mấy tháng, mỗi ngày lấy thân xác bản thân làm chiến trường để đánh nhau với hồn phách của Ô Thanh".  

 

"Nếu không phải nơi này có khí tức sinh mệnh đậm đà thì ta đã sớm chết rồi, căn bản không thể đánh đến cuối cùng với Ô Thanh được".  

Tần Ninh cười nói: "Một mảnh đất hoang vu, vậy thì đúng rồi".

"Đi xuống xem một chút!"  

 

Vừa nói, Khúc Phỉ Yên liền dẫn ba người Tần Ninh, Thạch Cảm Đương, Chiêm Viễn xuống dưới vách núi.  

 

Qua nửa khắc đồng hồ, mấy người mới rơi xuống đất.  

Advertisement
';
Advertisement