Phong Thần Châu – Tần Ninh - Vô Thượng thần đế (FULL)

 Chiếc lá xanh trên đầu cây con do linh hồn của cây Thế Giới biến thành càng xanh lè hơn.  

 

Ông ta sợ vỡ mật luôn rồi!   

 

"Tần đại nhân, tuyệt đối không được đâu, Mục đại nhân đã vạch rõ quy tắc không gian cho thế giới này rồi, thực lực của người không bằng Mục đại nhân, nếu tự ý xâm phạm quy tắc của thế giới này thì sẽ bị quy tắc phản phệ đấy..." "Hửm?"  

 

Tần Mộng Dao nhíu hàng mày thanh tú lại, lườm cây con một cái sắc lẻm.  

 

Trong lòng cây Thế Giới đau khổ vô cùng.  

 

Ta nói không sai mà, cả thiên địa thế giới Thương Mang có ai mạnh hơn Mục đại nhân đâu... Mặc dù cả hai đều là Thần Đế như nhau.  

 

Nhưng Mục đại nhân là Vô Thượng Thần Đế, là sự tồn tại duy nhất trên thế gian này mà.  

 

"Ta có cách riêng của ta!"  

 

Tần Mộng Dao lên tiếng: "Nhưng trước lúc đó, ta phải hỏi Tạ Thanh cho rõ chuyện gì đang xảy ra đã!"  

 

Dứt lời, Tần Mộng Dao bấm đốt ngón tay rồi điểm ra, một chiếc lông chim mang sắc trắng xanh của băng trong lòng bàn tay bà xuyên qua không khí, biến mất tăm.

Cùng lúc đó, hàng loạt long cung mọc lên tại một địa vực cách Cửu Thiên Vân Minh xa xôi nghìn trùng.  

 

Trên khuôn mặt yêu dị mà tà mị của Tạ Thanh trong y phục xanh hiện lên đôi phần sầu muộn.  

 

"Liệu Tần Mộng Dao có biết không nhỉ?"  

 

"Chắc là không đâu?"  

 

"Chắc chắn là không!"  

 

Tạ Thanh đứng trên đỉnh một ngọn núi đi qua đi lại, nét mặt đầy hoảng hốt.  

 

"Cha ơi...", một tia sáng từ trên trời rơi xuống, đáp xuống bên cạnh Tạ Thanh.  

 

Đó là một nữ tử có dáng người trang nhã, phong thái vô song, bờ vai vuông vức như được đẽo gọt, vòng eo thon gọn như tấm lụa trắng, chân mày tựa lông chim trả, làn da trắng như tuyết.  

 

Cô ấy mặc cung y màu xanh nhạt, khoác chiếc áo mỏng bằng lụa màu xanh biển. Một làn gió khẽ thổi qua, chiếc áo lụa phấp phới, toàn thân toát lên linh khí mờ nhạt.  

 

"Con gái ngoan!"  

 

Nhìn thiếu nữ vừa đến, Tạ Thanh cười hí hửng nói: "Con tới đúng lúc lắm, cha có một chuyện cần giao cho con đây!"  

"Cha ơi, Tần đại nhân tìm cha đấy".  

 

Tạ Thanh vừa nghe thấy câu này thì mặt mày tối sầm lại.  

 

"Cô ấy... cô ấy tìm ta làm gì?"  

Advertisement
';
Advertisement