Hai ngày sau đó, thánh nữ Thiên Đạo có thể nói là nhiệt tình khoản đãi như thượng khách, Vân Sương Nhi thì làm bạn với Tần Ninh cả ngày lẫn đêm.
Mấy ngày này Tần Ninh cũng không nhàn, tỉ mỉ nói cho Vân Sương Nhi từng li từng tí liên quan đến U Minh quyết.
Hắn nhìn trúng những kiến thức và chiến tích của mấy lão cổ hủ trong U Minh Tông, nhưng ở phương diện khác thì cũng không quá an tâm.
Hỗn độn thể là ngàn năm khó gặp, hắn không muốn Vân Sương Nhi bị làm sao.
Ngày thứ ba, Vân Sương Nhi cũng xuất phát rời đi.
Mặc dù không nỡ, nhưng vẫn phải tiếp tục tu hành.
Tần Ninh nhìn U Quỷ, dặn dò: “Bảo vệ Sương Nhi thật tốt vào, gặp chuyện gì không may, ta sẽ phá U Minh Tông của các người xuống. Còn vấn đề của U Động Thiên thì cứ bảo ông ta tới tìm ta!”
“Đã hiểu...”
U Quỷ cười khổ trong lòng.
Nhưng ngạo khí của Tần Ninh cũng rất tương xứng với thực lực của hắn.
Nếu không rõ nội tình của Tần Ninh thì tốt nhất không nên đắc tội.
Vân Sương Nhi rời đi, Tần Ninh cũng giãn gân cốt một chút.
“Ca, hai ngày nay chắc đau eo lắm hả?”, Kiếm Tiểu Minh nhiệt tình nói.
“Cút!”
Tần Ninh mắng một câu, nói: “Hai ngày này luyện kiếm bạt mạng thế, ngày thường ở Thanh Vân tông cũng chẳng thấy ngươi chăm chỉ như vậy”.
“Chẳng phải vì để huynh tìm cho ta một mối hôn nhân tốt hay sao!”
“Nói đến hôn nhân, ta mới nhớ là hôn ước của Thiên Đạo lâu với Thanh Vân tông còn chưa bàn cho ra nhẽ đấy!”
Nói xong, Tần Ninh quay ra nhìn Thiên Linh Lung.
Thiên Linh Lung cười run rẩy nói: “Cha ta hôm nay sẽ quay về, ông ấy sẽ đích thân nói chuyện này với ngươi”.
Thảo nào ở đây đã lâu mà không gặp được lâu chủ của Thiên Đạo lâu.