Phong Thần Châu – Tần Ninh - Vô Thượng thần đế (FULL)

 Khúc Phỉ Yên không khỏi nói.  

 

"Không có gì, chỉ là nhớ lại năm đó phụ thân ta trưởng thành...", Tần Ninh cười nói: "Ngươi không biết chủ nhân bây giờ của thế giới Thương Mang, Vô Thượng Thần Đế Mục Vân năm đó đã từng bị gọi đùa là Mục chạy trốn!"  

 

Mục chạy trốn?  

 

Đây là cách xưng hô kì quái gì?  

 

"Bởi vì phụ thân ta vẫn luôn bị đuổi giết, cứ bị đuổi giết mãi, chưa từng được yên ổn trưởng thành, dù có tổ phụ tổ mẫu ta giúp đỡ".  

 

Tần Ninh cười nói: "Cũng chính là sau khi trở thành Vô Thượng Thần Đế, mở ra thế giới mới kỷ nguyên mới mới không còn ai là đối thủ, nhưng bây giờ, ta đoán ông ấy cũng đang chạy liên tục ngoài thế giới...", "Phụ thân người đúng là thú vị...", Khúc Phỉ Yên không khỏi cười nói: "Nhưng mà có thể khiến một người phụ nữ xuất sắc như mẹ người thích, phụ thân người chắc chắn có chỗ vượt trội".  

 

"Đương nhiên rồi!"  

 

Tần Ninh cười nói: "Cũng sắp rồi, ta quen biết Cố Vân Kiếm ở Thượng Tam Thiên, không bao lâu sau là được... Về nhà".  

 

Hai người dựa sát vào nhau... Mà cùng lúc đó, ở giữa thời không tinh vực vô tận, một thanh niên mặc bộ kình phục màu đen bó sát người đột nhiên hắt xì hơi một cái.  

 

"Ai nói xấu sau lưng mình vậy?"  

 

Hắn ta lau miệng một cái, trên khuôn mặt thanh tú có vài phần tuấn dật bất mãn nói: "Chắc chắn là Tạ Thanh!"  

 

Sau đó chắp tay đi giữa trời đất rộng lớn vô ngần, vô cùng tiêu sái.  

 

Chỉ là khi thanh niên kia đi ra từng bước một, đột nhiên hư không biến dạng, từng vệt sao từ trên trời giáng xuống, biến vùng trời đất này thành một tấm lưới lớn bằng trời.  

 

Trời đất trong phạm vi trăm dặm đều bị tấm lưới lớn vô cùng kinh khủng này bao phủ lại.  

 

Mà ngay sau đó, ở vị trí cách thanh niên áo đen trăm trượng có từng bóng người mặc nguyệt bào, da thịt giống như có ánh sáng màu bạc nhàn nhạt xuất hiện.  

 

Nhìn qua thì có khoảng hơn trăm người.

Thấy cảnh này, thanh niên áo đen bất đắc dĩ nói: "Các ngươi đúng là bám dai như đỉa, đi theo ta như thế thú vị lắm sao?"  

 

Trong đám người mặc nguyệt bào, da thịt giống như ánh trăng kia, có một người phụ nữ dáng người yểu điệu, váy áo xẻ tà đến bắp đùi, mái tóc bạc dưới ánh sáng lờ mờ xung quanh càng thêm sáng tỏ động lòng người.  

 

"Mục Vân, ngươi không trốn thoát đâu!"  

Bạn đang đọc truyện mới tại tamlinh247.com.vn. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Advertisement
';
Advertisement