Phong Thần Châu – Tần Ninh - Vô Thượng thần đế (FULL)

Sau khi sắp xếp cho Tần Ninh và Tiểu Nhan đâu vào đấy, Hoa Nguyệt Dung vội vàng rời đi.  

 

Lúc này, có hai tỳ nữ và hai tôi tớ dẫn Tần Ninh đi tới phía đông của đình viện. Sau khi băng qua một cái hành lang, đi qua một cái cổng hình vòm, một tòa đình viện hiện ra trước mắt họ.  

 

Đình viện này chiếm diện tích mấy chục mét vuông, trồng rất nhiều hoa và cây đã ra hoa, hương thơm thoang thoảng trong không khí ngửi rất dễ chịu.  

 

Trong tiểu viện có một cái hồ nhỏ và cây cầu hình vòm, tất cả đều trông rất yên tĩnh.  

 

Phía cuối sân viện là ba gian phòng được xây theo phong cách phù hợp với cảnh vật nơi đây.  

 

"Tần công tử, ngài có gì cần phân phó cứ gọi bọn ta bất cứ lúc nào ngài muốn, bọn ta ở ngay bên ngoài viện ạ".  

 

"Đa tạ!"  

 

Bọn họ ra ngoài, đóng cửa đình viện lại.  

 

Bấy giờ Tiểu Nhan mới hoảng sợ thốt: "Hóa ra nhà của Hoa tỷ tỷ to chừng này!"  

 

Tần Ninh mỉm cười: "Ngươi chưa thấy nơi còn lớn hơn cơ!"  

 

"Có nơi lớn hơn nữa sao?"  

 

Trên mặt Tiểu Nhan đầy vẻ tò mò.  

 

Tần Ninh đi vào chòi nghỉ mát trong đình viện, ngồi xuống rồi cười nói: "Có tông môn trải dài vạn dặm, cung điện và núi non nối tiếp nhau, đại trận bao trùm cả bầu trời, hạc tiên, đại bàng tiên, cá tiên đâu đâu cũng có... Đệ tử trong tông môn cùng lắm cũng là Cửu Thiên Huyền Tiên!"  

 

Cửu Thiên Huyền Tiên?  

 

Tiểu Nhan tò mò hỏi: "Tần công tử, Cửu Thiên Huyền Tiên là thế nào?  

 

Mạnh hơn Chân Tiên sao?"  

 

"Tất nhiên rồi!"  

 

Cho dù ở tại Thượng Tam Thiên được mệnh danh là Tiên Giới này, Tiên Nhân cũng thuộc về tầng lớp rất cao.  

 

Chẳng qua, đối với sinh linh trên đại lục Thiên Huyền, Chân Tiên cực kỳ hùng mạnh, mà Nhân Tiên chính là những người có thể phi thiên độn thổ thật sự.  

 

Còn Linh Tiên... đó là cường giả sống ẩn, khó mà biết được họ đang ở đâu.  

 

Nhưng dõi mắt khắp toàn bộ Thượng Tam Thiên lại là một chuyện khác.  

 

"Thôi, mấy ngày qua dãi nắng dầm sương, cực nhọc lắm rồi, mấy ngày nay ngươi ở đây nghỉ ngơi cho khỏe đi".  

 

Nghe vậy, Tiểu Nhan chớp đôi mắt to tròn, hỏi: "Ta cũng được nghỉ ngơi sao?  

 

Tần công tử không cần ta hầu hạ nữa ư?"  

 

Tần Ninh xoa đầu tiểu nha đầu, cười nói: "Không cần đâu, ngươi đi nghỉ ngơi đi".  

 

"Thật ạ?"  

 

"Thật!"  

 

Lúc này, Cửu Anh đứng trên lan can của chòi nghỉ mát, một đầu nhìn Tần Ninh, tám cái đầu còn lại quan sát xung quanh.  

Advertisement
';
Advertisement