Phong Thần Châu – Tần Ninh - Vô Thượng thần đế (FULL)

 
             Khi tiếng nổ vang lên, trên mặt đất lúc này xuất hiện nhiều vết nứt lan rộng, ầm ầm vỡ nát.  

             Hai người đất mặt áo giáp từ trong lòng đất chui ra.  

             Không sai, chính là người đất!  

             Giống như những binh sĩ được điêu khắc bằng đất, hai đạo thân ảnh, trực tiếp xuất hiện.  

             Hai chiến binh đất nung cưỡi ngựa đất xé nát mặt đất phóng ra, mỗi người cầm một cây trường thương giết tới.  

             Hai chiến binh đất nung cưỡi ngựa đất ngay lập tức tiếp cận Liễu Hàm và Chiêm Hạo, hai tên linh trận sư!  

             Thanh âm xé gió vang lên.  

             Hai tên linh trận sư bị trường thương xuyên thủng ngực, bọn chúng bất ngờ nhìn hai dòng máu tươi đổ ra từ ngực của mình.  

             "Sao lại thế này?"  

             Cho đến khi chết, bọn chúng vẫn không dám tin.  

             Tần Ninh không biết đã sử dụng bí thuật quỷ quái gì, không ngờ lại có thể từ dưới mặt đất triệu hồi lên hai chiến binh đất nung bạo ngược, trực tiếp giết chết bọn chúng.  

             Bọn chúng căn bản không hề có thời gian để phản ứng lại.  

             Bịch bịch...  

             Hai thân ảnh rơi xuống đất, hai chiến binh đất nung cưỡi ngựa đất lao thẳng vào linh trận, đẩy Diệp Viên Viên và Lăng Tiểu Phi ra ngoài  

             "Tần Ninh ca ca..."  

             "Muội không sao chứ?"  

             Nhìn hai người, ánh mắt Tần Ninh khẽ động.  

             "Ta xin lỗi!"  

             Diệp Viên Viên cúi đầu xấu hổ nói.  

             Tần Ninh chỉ yêu cầu nàng bảo vệ Lăng Tiểu Phi, nhưng ai ngờ cuối cùng lại để cho Tần Ninh bảo vệ cả hai người bọn họ.  

             "Không sao!"  

             Tần Ninh cười nhạt: "Mấy tên này, ta muốn nhìn xem bọn chúng là ai!"  

             Ánh mắt Tần Ninh mắt lóe lên, nhìn thẳng về phía tên áo đen cầm đầu.  

             "Rút, rút!"  

             Nhìn thấy cảnh này, sắc mặt của tên áo đen cầm đầu lúc này mới tái nhợt, trên trán lấm tấm mồ hôi.  

             Hai vị linh trận sư cấp 1 đã bị Tần Ninh thẳng tay giết chết, đã chẳng còn ai có thể ngăn cản hắn.  

             Hơn nữa hai chiến binh đất nung vừa xuất hiện kia thật quá kinh khủng.  

             "Chạy thoát được sao?"  

             Lúc này, Tần Ninh lại hạ thấp người, hai tay lại vỗ xuống, từng đạo linh ấn phóng ra ẩn vào mặt đất.  

             Bang bang...  

             Trong tích tắc, thêm hai chiến binh đất nung cưỡi ngựa đất lại lao ra khỏi lòng đất.  

             Ầm ầm mấy tiếng, tên áo đen cầm đầu đã bị một thân ảnh bắt lấy ném về phía sau.  

             Một tiếng bịch thật lớn vang lên, gã ngã xuống ngay dưới chân Tần Ninh.  

             Tấm vải che trên mặt bị kéo lộ ra.  

             "Tề Đông Minh!"  

             Nhìn thấy gương mặt hoảng hốt đó, Diệp Viên Viên giật mình.  

             "Cô biết gã sao?"  

             "Vâng, ở trong thành Bắc Minh có mấy trăm ngàn cấm vệ quân, cha của gã là một trong những thống lĩnh của cấm vệ quân!  

             "Cha của gã tên là Tề Uy, nghe nói sau lưng đã lén lút đầu quân cho... lục hoàng tử Minh Triệt!"  

             Tần Ninh nghe xong lời này, sắc mặt càng lạnh lùng.  

             Minh Triệt!  

             Bang...  

             Tần Ninh đạp thẳng một cước lên ngực Tề Đông Minh, gã hự một tiếng, máu ở nội tạng lúc này mới nôn ra ngoài.  

             "Ám sát ta?"  

             Tần Ninh trầm mặc nhìn Tề Đông Minh, cười nhạt nói: "Tên Minh Triệt này quá coi thường ta rồi!"  

             Lời vừa dứt, chân của Tần Ninh lại đạp xuống càng mạnh hơn.  

             "Ngươi... ngươi làm sao có thể triệu hồi những Huyền Minh Vệ đã chết?"  

             Vẻ mặt Tề Đông Minh kinh hãi nói: "Huyền Minh Vệ là đội thị vệ do Minh Uyên, hoàng đế đầu tiên của đế quốc Bắc Minh tạo nên, bất khả chiến bại, ngươi làm sao có thể..."  

             "Cái này ngươi không cần phải biết!"  

             Tần Ninh lãnh đạm nói: "Ngươi chỉ cần biết mình sắp chết, vậy thôi!"  

             "Ngươi, ngươi... ngươi không thể giết ta!"  

             Tề Đông Minh hét lên: "Ta là con trai của Tề Uy, đại đội trưởng của cấm vệ quân..."  

             Phụt…  

             Tuy nhiên, Tề Đông Minh còn chưa kịp nói hết câu, thì một cước của Tần Ninh đã đạp mạnh xuống.  

             Máu tươi văng lên tung tóe, sắc mặt của Tần Ninh không thay đổi, chỉ có ánh mắt của hắn đã càng lúc càng âm lãnh.  

             Giờ phút này, những tên khác cũng đang chạy trốn, nhưng bốn chiến binh đất nung đang cưỡi ngựa đuổi theo, bọn chúng làm sao có thể chạy thoát.  

             Mùi máu tanh dần dần lan tỏa khắp nơi.  

             Trong mắt Tần Ninh hiện lên sát ý.  

             Hắn không muốn giết Minh Triệt cũng không phải do lo sợ điều gì, chỉ là người này hắn không đành lòng giết.  

             Người xây dựng nên đế quốc Bắc Minh là Minh Uyên, một trong những đồ tôn được hắn yêu thương nhất khi còn là Cửu U Đại Đế.  

             Hoàng thất Bắc Minh bây giờ toàn là con cháu của Minh Uyên, cho dù không có nhân tài để kế thừa cơ nghiệp thì hắn cũng không muốn quản nhiều đến thế.  

             Nhưng bây giờ, thật đúng là quá tam ba bận.  

             Minh Triệt đã chạm vào giới hạn cuối cùng của hắn.  

             Diệp Viên Viên nhìn thấy bốn chiến binh đất nung cưỡi ngựa đất đã trở về, liền nhẹ giọng nói: "Lời đồn nói rằng vị hoàng đế đầu tiên của đế quốc Bắc Minh tên Minh Uyên, là do tôn giả Thanh Vân dạy dỗ".  

             "Còn tôn giả Thanh Vân thì được cho là đồ đệ của Cửu U Đại Đế!"  

             "Nói tóm lại, hoàng đế Minh Uyên là đồ tôn của Cửu U Đại Đế, người ta còn nói rằng khi thành Bắc Minh được xây dựng, do Cửu U Đại Đế rất thương yêu đồ tôn của mình, nên đã tốn không ít công sức tạo ra một trận pháp!"  

             "Trận pháp này được gọi là Huyền Minh đại trận. Nó có thể triệu hồi Huyền Minh Vệ xuất chiến. Sức mạnh của trận pháp này cực kỳ mạnh mẽ, có thể đảm bảo rằng đế quốc Bắc Minh sẽ không bị tiêu diệt ngay cả khi chỉ còn lại thành Bắc Minh này!"  

             "Hơn nữa, theo lời đồn đại, Huyền Minh đại trận không chỉ có vậy..."  

             "Cô cũng chỉ đang nói về lời đồn mà thôi..."  

             Tần Ninh cười nhạt, ngắt lời Diệp Viên Viên.  

             Nhưng vào lúc này, Diệp Viên Viên hoàn toàn không thể nhìn thấu Tần Ninh.  

             Sự xuất hiện của những chiến binh đất nung cưỡi ngựa đất của Huyền Minh Vệ thực sự quá kỳ lạ.  

             Tần Ninh phất tay, bốn chiến binh chậm rãi biến mất.  

             Vết nứt trên mặt đất cũng biến mất, bốn chiến binh dường như chưa từng xuất hiện.  

             Xẹt...  

             Đúng lúc này, đột nhiên lại vang lên âm thanh xé gió.  

             Diệp Viên Viên nâng kiếm lên, nhìn về phía trước, trở nên thận trọng.  

             "Tần huynh!"   

             Thánh Tâm Duệ cùng hơn chục người vội vàng chạy tới, hắn ta cảm thấy nhẹ nhõm khi thấy Tần Ninh bình an vô sự.  

             Bên cạnh hắn ta, Thánh Đăng Phong trông uy nghiêm và đầy sát khí, đang nhìn xung quanh một cách thận trọng.  

             Một tiếng “bốp” đột ngột vang lên, Thánh Tâm Duệ liền ăn một đấm vào đầu.  

             "Tên ôn con, tên ngốc nghếch, tên óc heo!"  

             Thánh Đăng Phong hùng hùng hổ hổ nói: "Ban ngày lão già Từ Viễn Sơn muốn làm gì Tần công tử con còn không biết sao? Đã muộn như vậy, còn dám để Tần công tử một mình trở về!"  

             "Con ngứa đòn lắm rồi phải không!"  

             Thánh Đăng Phong đánh không thương tiếc, gương mặt của Thánh Tâm Duệ chẳng mấy chốc mà sưng lên.  

             "Cha, con sai rồi..."  

             Thánh Tâm Duệ oan ức cực kỳ, rõ ràng là Tần Ninh không cho hắn ta đưa về.  

             "Được rồi!"  

             Tần Ninh cau mày nói: "Xử lý những thi thể này đi!"  

             Lần này Minh Triệt dám dùng quan hệ để điều động cấm vệ quân tới giết hắn, cho dù mấy tên này có biến mất mãi mãi thì Minh Triệt cũng sẽ không dám lớn tiếng làm lộ ra.  

             "Món nợ này, Minh Triệt, ta sẽ sẽ ghi nhớ!"  

             Giọng điệu của

 

             

Advertisement
';
Advertisement