Một tiếng quát khẽ này truyền ra toàn bộ thành Bách Hoa.
Tất cả mọi người đều bị khí thế mạnh mẽ của vị Chân Tiên cửu phẩm này dọa sợ choáng váng.
Trên đại lục Thiên Huyền rộng lớn, Chân Tiên cảnh giới vốn đã ít, huống chi là Chân Tiên cửu phẩm! Dù sao so với võ giả ở đại lục Thiên Huyền, thấy Chân Tiên cũng phải khách khí tôn xưng một tiếng tiên sư.
Vương Diệp quát một tiếng, nhưng trong ngoài Hoa phủ lại không có một tiếng trả lời nào.
"Hả?"
Vương Diệp tiên sư cũng cau mày lại.
"Không có ở đây...", ông ta cẩn thận kiểm tra thực hư, bên trong Hoa phủ cũng không có khí tức của cha con Hoa Đông Thăng và Hoa Vân Phi.
"Người nọ là ai?"
Chẳng qua là Vương Diệp đột nhiên đưa tay chỉ vào trong đình viện của Hoa phủ.
Nơi đó chính là chỗ ở của Tần Ninh.
"Một vị Chân Tiên nhị phẩm!"
Vương Diệp chắp tay đi từ vị trí cách mặt đất mười mấy trượng tới bầu trời trên đình viện, đưa mắt nhìn.
Tần Ninh lúc này nằm ở trên ghế xích đu, híp mắt, vẻ mặt thích ý.
Mà lúc này, Huyền Minh Nhạc cũng dẫn mười mấy vị Nhân Tiên đi theo Vương Diệp tới trên đình viện.
"Cuồng đồ to gan!"
Huyền Minh Nhạc thấy Tần Ninh nằm ở trên ghế không nhúc nhích, lúc này quát lên: "Vương tiên sư ở chỗ này, lại còn dám không cung kính như vậy".
Thấy một màn này, sắc mặt đám người Hoa Tự Tại, Hoa Tự Ngữ, Hoa Bách Xuyên vô cùng khó coi.
Mấy ngày nay Tần Ninh ở bên trong Hoa phủ chỉ phơi nắng, nhàn nhã thoải mái, không hề gây chuyện.
Nhưng hết lần này tới lần khác, bây giờ Vương Diệp và Huyền Minh Nhạc lại cứ phải gây phiền toái cho hắn.
Chọc giận vị này làm gì! Lúc này Tần Ninh mới nâng mắt lên nhìn về phía bầu trời, chậm rãi nói: "Có gì không?"
Huyền Minh Nhạc thấy Tần Ninh lười biếng như vậy thì vô cùng giận dữ.
Bạn đang đọc truyện mới tại truyen azz com.vn. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!