Phong Thần Châu – Tần Ninh - Vô Thượng thần đế (FULL)

 Yên Thừa Phong lạnh lùng nói: “Nếu ngươi thật sự hạ quyết tâm đem tổ vật ra, Thất Tinh Cung ta cũng thề cùng Phi Hồng Môn sánh vai”.  

 

“Hai tông môn lớn chúng ta liên hợp, Thiên Đạo lâu cũng phải né tránh, huống hồ còn có tổ vật của Phi Hồng Môn!”  

 

“Đã vậy thì thêm ta vào được không?”  

 

Một nụ cười lạnh lẽo vang lên trong đại điện.  

 

“Ai đó?”, Hồng Điền cẩn thận hỏi.  

 

Yên Thừa Phong kia cũng sững sờ, rồi nói: “Thiên Tàm Tử, ngươi cũng muốn góp vui sao?”  

 

Thiên Tàm Tử!  

 

Tông chủ của Độc Tàm tông.  

 

Sao lão ta phải tham gia vào?  

 

“Haha, nghe con trai ta kể chuyện, cảm giác Tần Ninh này rất thú vị, nên muốn tham gia cùng”.  

 

“Ta nghĩ ba tông môn chúng ta liên thủ, động thủ vào hôn lễ của Thanh Vân tông và Thiên Đạo lâu thì không còn gì tốt hơn”.  

 

Một người ngồi trên một con rắn đen ở góc đại điện, thản nhiên nói: “Hai vị, nói vậy ba tông môn lớn chúng ta liên thủ, dù Kiếm Các và U Minh Tông có muốn nhúng tay thì cũng phải suy nghĩ xem Tần Ninh có đáng giá để bọn họ làm vậy hay không nhỉ?”  

 

“Hơn nữa, ta chỉ có một điều kiện”.  

 

“Tông chủ Thiên Tàm Tử cứ nói”, Hồng Điền lập tức đáp.  

 

“Hủy diệt Thanh Vân tông, còn Tần Ninh kia thì giao cho ta chơi đùa một chút, ta rất là tò mò về thằng nhãi này”.  

 

Nghe vậy, Hồng Điền nhìn Yên Thừa Phong, tùy ý nói: “Không thành vấn đề, giao Tần Ninh cho tông chủ Thiên Tàm Tử thì chắc chắn hắn sẽ sống không bằng chết thôi”.  

 

“Đã vậy, ngày mai chúng ta tập kết ở bên ngoài dãy núi Thanh Vân!”  

 

Thiên Tàm Tử nhếch miệng cười nói: “Ta rất là tò mò về tên nhãi đó, chỉ muốn bắt lấy và nghiên cứu thôi...”  

 

Ba bên lúc này cũng gật đầu.  

 

Một âm mưu được lập ra.  

 

Tần Ninh đương nhiên không biết những chuyện này.  

 

Giờ này, bọn họ đang đứng ở bên ngoài Thanh Vân tông. Nhìn sơn môn nguy nga này, ánh mắt Tần Ninh sáng lên.  

 

Toàn bộ Thanh Vân tông giăng đèn kết hoa khắp nơi, đâu đâu cũng là không khí vui mừng.  

 

Đến cả một vài lầu các bị bỏ hoang cũng được quét dọn lại, giăng đèn kết hoa.  

 

Tóm gọn lại bằng một chữ - đỏ!  

 

“Tông chủ!”  

 

Ở bên ngoài Thanh Vân tông, năm đại trưởng lão lúc này đều có mặt, cung kính thi lễ với Tần Ninh.  

 

Đại trưởng lão Lý Dương Chiêu lúc này vui vẻ nói: “Chào mừng tông chủ quay về”.  

 

“Đại trưởng lão, làm thế này có xa hoa quá không hả”.  

 

“Bình thường bình thường!”  

 

Nhị trưởng lão Hoa Vinh lúc này chen vào: “Khởi bẩm tông chủ, Thanh Vân tông chúng ta vốn có thể chứa được mời vạn đệ tử, chỉ vì số lượng đệ tử ít nên nhiều ngọn núi thành ra bị hoang phế mà thôi”.  

 

“Nhưng những ngày này mọi người đã dần quét tước, lại thêm tông chủ truyền lời nói Lý Nhất Phàm sẽ cưới Thiên Linh Hinh của Thiên Đạo lâu làm vợ, các đệ tử càng lên thêm tinh thần, muốn quét tước toàn bộ dãy núi, nói là tiết kiệm để sau này Thanh Vân tông quật khởi, chiêu mộ được nhiều đệ tử rồi không có chỗ ở thì lúc ấy đỡ phải luống cuống tay chân”.  

 

Nhìn Thanh Vân tông rực rỡ hẳn lên, Tần Ninh gật đầu.  

 

“Mấy ông già các ông đúng là có tâm, không tệ”.  

 

Nghe vậy, năm vị trưởng lão cũng gật đầu, cung kính không thôi.  

 

“Không ngờ đấy, chưa bao lâu mà ngươi cũng rất được Thanh Vân tông hoan nghênh!”  

 

Lâm Vi Vũ có chút kinh ngạ. Cô ta biết Tần Ninh mới đến vùng đất Cửu U được hai tháng thôi, cũng mới nhận chức tông chủ, nhưng không ngờ người của Thanh Vân tông lại cung kính với hắn như vậy.  

 

 

Advertisement
';
Advertisement