Phong Thần Châu – Tần Ninh - Vô Thượng thần đế (FULL)

 Hoa Ưng mất con, mất cháu, sao có thể nuốt trôi cục tức này?  

 

Ông ta nắm chặt tay lại, khí tức kinh khủng bộc phát ra, âm thanh nổ đùng đoàng cũng vang lên khắp nơi.  

 

Tiên khí ngập trời cuồn cuộn một cách dữ dội, tưởng chừng có thể nghiền nát mảnh trời nơi đây thành từng mảnh.  

 

Sóng âm kinh khủng từ trên trời hạ xuống, tất cả mọi người đều nhìn thấy một bóng người đáng sợ cực kỳ được ngưng tụ trước mặt Hoa Ưng. Nó bùng nổ, bay lên trời, hóa thành bóng một con phi ưng to mấy trăm trượng rồi đáp xuống.  

 

Nhân Tiên thất phẩm! Sức bộc phát này đã đủ để áp đảo Nhân Tiên tứ phẩm hoàn toàn rồi.  

 

Còn các võ giả Chân Tiên đã sợ tới mức run cầm cập, không dám nhúc nhích từ lâu.  

 

La Thanh Tuyền cũng nhíu mày.  

 

Hắn ta cũng không ngờ Hoa Ưng lại phẫn nộ đến mức đó, ngay cả khi hắn ta đã nêu tên tuổi của phụ thân mình ra rồi mà vẫn không thể làm ông ta chùn bước.  

 

Bôn Lâm ở bên cạnh thì vẻ mặt bình tĩnh, không nhúc nhích.  

 

Đã có Hoa Ưng ra tay, nếu ông ta có thể giết chết Tần Ninh thì không còn gì tốt hơn.  

 

Bằng cách đó, với thái độ không để La Phù Động Thiên vào mắt của Hoa Ưng, nói không chừng ông ta sẽ khiến Hoa Cái Thánh Địa và La Phù Động Thiên xảy ra mâu thuẫn với nhau, châm ngòi chiến tranh giữa hai phe bá chủ.  

 

"Người của Hoa Cái Thánh Địa máu mặt thật đấy!"  

 

Tuy nhiên, đúng lúc này, một tiếng cười khẽ vang lên. Bỗng nhiên có một người lao vụt ra từ một phía, nắm chặt tay lại rồi tung một cú đấm ra một cách bất thình lình như muốn rút hết toàn bộ sức mạnh trong đất trời.  

 

Cú đấm kia bay vút lên cao, ngăn chặn hoàn toàn đòn tấn công của Hoa Ưng.  

 

Thiên địa lại trở lại với vẻ yên bình ban đầu như thể chưa hề có chuyện gì xảy ra.  

 

Song, đúng lúc đó, ánh sáng chói lọi phát ra từ phía chân trời, giống như những vầng trăng sáng từ dưới đất bay lên trời, rọi sáng hết thảy mảnh trời nơi đây, làm lóa mắt người nhìn.  

 

Ngay sau đó, tất cả mọi người đều nhìn thấy trong những tia sáng kia có từng cỗ xe bay tới.  

 

Ai nấy cũng thấy hàng chục kiệu xe kia cao mười trượng, rộng năm trượng, cả trong lẫn ngoài cỗ xe đều giăng đầy chùm tua rua ngọc thạch bồng bềnh.  

 

Hơn nữa, song song với mấy chục cỗ kiệu đó còn có hơn một trăm võ giả mặc đồng phục.  

 

Một đoàn người nối đuôi nhau mà đi với khí thế hùng hậu khôn cùng.  

 

"Đây là... Bạch Thạch Thánh Địa?"  

 

Hoa Vi Phong đờ đẫn nhìn trời.  

 

Rốt cuộc hôm nay làm sao thế này?  

 

Ban đầu là Huyền tộc, sau đó là La Thanh Tuyền của La Phù Động Thiên, rồi tới Bôn Lâm của Thanh Huyền Động Thiên, rồi sau đó là Hoa Ưng của Hoa Cái Thánh Địa.  

 

Giờ đây, không ngờ ngay cả các nhân vật máu mặt của Bạch Thạch Thánh Địa cũng có mặt.  

 

Nhìn thế trận này, quá rõ ràng rồi, đó là những người có địa vị cao trong Bạch Thạch Thánh Địa! Bạch Thạch Thánh Địa?  

 

Tần Ninh cũng rất tò mò.  

 

Chẳng lẽ Kiếm Lai không chỉ kiếm được một thế lực trợ giúp?  

 

Cỗ xe chậm rãi đi tới, người đi đầu tiên là một người đàn ông trung niên mặc trường bào màu trắng với khí chất không gì sánh bằng.  

Và khi nhìn thấy người đàn ông trung niên nọ, cả ba người Hoa Ưng, La Thanh Tuyền và Bôn Lâm đều hoảng sợ ra mặt.  

 

"Bạch Bán An!"  

 

Không biết ai thảng thốt hô lên ba chữ này.  

 

Advertisement
';
Advertisement