Bạch Bán An và La Phù Linh đều sửng sốt.
Bắt Hoa Thiên Vẫn ư?
Cả ba người đều là các Linh Tiên tam phẩm hàng đầu, dù vậy nhưng vẫn rất khó để hai đánh một, bắt Hoa Thiên Vẫn.
Giết Hoa Thiên Vẫn cũng khó chứ đừng nói là bắt sống.
Dù gì... ai cũng là chưởng giáo hoặc thánh chủ, thực lực xấp xỉ nhau.
Nếu không thì trong Thái Bạch Cảnh đã không duy trì thế cân bằng của năm đại động thiên, thánh địa, thần phủ nhiều năm như vậy.
"Không làm được sao?"
Tần Ninh không khỏi cau mày.
"Làm được, làm được".
Bạch Bán An vội vàng nói: "Bọn ta sẽ cố gắng hết sức".
Tần Ninh lập tức nhìn về phía Trần Nhất Mặc.
"Để con lên!"
Trần Nhất Mặc trong bộ bào phục dành cho đan sư hăm hở cười nói: "Bắt sống ông ta dễ ợt ấy mà!"
Lúc này, Trần Nhất Mặc tiến lên một bước, làm sự cao thâm và uy nghiêm của một tiên đan sư được thể hiện tinh thế hơn.
Bạch Bán An cũng thẫn thờ.
Ông ta chỉ biết Trần Nhất Mặc có thuật luyện đan siêu quần, có thể gọi là thiên tài cái thế trên con đường tự học đan đạo.
Nhưng ông ta thật sự không biết rốt cuộc hiện giờ thực lực của Trần Nhất Mặc ở cấp độ nào.
Hơn nữa, Bạch Bán An không nhìn thấu thực lực của hắn ta.
Trong lúc Trần Nhất Mặc lao vụt tới, Hoa Thiên Vẫn hừ lạnh một tiếng.
Dù gì ông ta cũng là thánh chủ của Hoa Cái Thánh Địa, được công nhận là cường giả siêu cấp, là cường giả Linh Tiên trong Thái Bạch Cảnh này, sao có thể bị người ta khinh thường như vậy!
"Nhào lên!"
Sau khi dứt lời, Trần Nhất Mặc vỗ tay một cái, một chưởng ấn khổng lồ từ trên trời giáng xuống, nện về phía Hoa Thiên Vẫn.
Chưởng ấn khổng lồ có chu vi khoảng chừng ngàn trượng ùn ùn kéo tới, thế nhưng uy áp của nó chỉ hướng về mỗi một mình Hoa Thiên Vẫn.
Những người khác chỉ cảm thấy uy thế của chưởng ấn khổng lồ rào rạt, chứ không thể nào cảm nhận được Hoa Thiên Vẫn đang phải đối mặt với sức ép lớn thế nào vào lúc này.