Phong Thần Châu – Tần Ninh - Vô Thượng thần đế (FULL)

Thanh niên áo đen trào phúng: "Lại giở âm mưu gì nữa đây?"  

 

"Ta chỉ truyền đạt lại mệnh lệnh thôi, không biết..." "A!"  

 

Hứa Văn Thành chưa kịp nói xong nhưng thanh niên áo đen đã nắm chặt bàn tay lại, tóm lấy cánh tay của Hứa Văn Thành. Tiếng rắc rắc vang lên không ngừng làm Hứa Văn Thành tưởng chừng cánh tay phải của mình sắp bị giật xuống đến nơi.  

 

"Ta khó hiểu thật đấy, tại sao ngươi chẳng chịu khai thật thế hả?"  

 

Thanh niên áo đen bất đắc dĩ nói: "Chẳng lẽ cứ phải để ta giết ngươi thì ngươi mới biết điều à?"  

 

"Ta nói, ta nói mà!"  

 

Sắc mặt Hứa Văn Thành trắng bệch đến đáng sợ, ông ta vội vàng nói: "Võ giả cảnh giới Chân Tiên, Nhân Tiên nào có thiên phú tương đối nổi trội sẽ được mang vào Tử Vân Tiên châu, tiến vào Bất Vãng Sâm để tham gia cuộc rèn luyện!"  

 

"Thứ nhất là vì, các thiên kiêu Chân Tiên, Nhân Tiên hậu bối của các thế lực bá chủ đứng đầu trong Tử Vân Tiên châu cần được huấn luyện, thứ hai là... nghe nói trong Bất Vãng Sâm xuất hiện một sự thay đổi kỳ lạ, sau khi đại năng các phe cùng nhau vào trong đó nghiên cứu, không biết bọn họ đã nảy ra ý tưởng gì mà lệnh cho bọn ta truyền cáo lệnh xuống!"  

 

"Bất Vãng Sâm...", thanh niên áo đen nhướng mày, không khỏi nói: "Bắt Nhân Tiên và Chân Tiên trên khắp trăm cảnh trong Tử Vân Tiên châu chơi với các thiên kiêu thiếu niên trong những thế lực bọn họ, đúng là ích kỷ mà... Nhưng lại cố tình chọn Bất Vãng Sâm, Bất Vãng Sâm có bí mật gì?  

 

Chẳng lẽ phải huyết tế mới được?"  

 

Hứa Văn Thành không dám trả lời.  

 

Rốt cuộc người thanh niên trước mắt là ai?  

 

"Được rồi, ta đã biết, các ngươi đi truyền đạt lại cáo lệnh đi!"  

 

"Vâng vâng vâng...", Hứa Văn Thành dẫn hai người trẻ tuổi bên cạnh chuẩn bị rời đi.  

 

"Chờ đã".  

 

Có điều, ngay lúc đó, thanh niên áo đen lên tiếng: "Đi truyền đạt lại cáo lệnh thì lịch sự với người ta giùm, nếu các ngươi dám vênh mặt hất hàm, ta chỉ cần vẫy tay một cái là chém được ba người các ngươi đấy. Nhớ lấy, ta sẽ đứng đây trông chừng các ngươi!"  

 

Nghe thấy câu này, Hứa Văn Thành cứng đờ người.  

Rốt cuộc người này là ai chứ! Ở bên này, bầu không khí trong Hoa phủ cực kỳ náo nhiệt, hết cụng ly này đến cụng ly kia, mọi người đều đã thấm men say.  

 

Đúng lúc đó, một đệ tử trong Hoa tộc đi vào đại sảnh, cúi người nói: "Thưa tộc trưởng, lão tộc trưởng, chư vị đại nhân, có khách đến ạ!"  

 

"Hửm?"  

 

Advertisement
';
Advertisement