Tương Chính Thiên nói tiếp: "Tần đại ca là người ta kính trọng sâu tận đáy lòng, nó không cần phải nói thành lời mà chỉ cần dựa vào hành động để chứng minh!"
Khi Tương Chính Thiên vừa dứt lời, trong lòng tám người còn lại đều xuất hiện sáu chữ: hắn ta thật không biết nhục!
"Được rồi, giờ mới chỉ là mở đầu, đằng trước nguy hiểm như thế nào còn chưa biết đâu đó!"
Tần Ninh nói ngay: "Nhớ kỹ, sau này phải theo sát ta, đừng làm bậy làm bạ".
"Nếu không, đến cả ta cũng không thể cứu các ngươi được".
Chín người gật đầu.
Bọn họ đi dọc theo con đường đất được lát gạch tiếp tục đi sâu vào trong.
Càng đi sâu vào trong thông đạo càng lúc càng mở rộng ra.
Tần Ninh chỉ cảm thấy nơi đây quá đơn sơ, bèn lấy tiên văn dò đường phía trước.
Tuy hắn đa mưu túc trí, nhưng bây giờ cũng chỉ mới tới cảnh giới Chân Tiên bát phẩm.
Nếu hắn tới cảnh giới Kim Tiên thì đã không cần chậm chạp dò đường ở đây, mà tung luôn ra một quyền, coi thử chỗ này che giấu thứ gì rồi.
Thông đạo này quả thật rất dài, đoàn người đã đi một thời gian dài mới thấy phía trước xuất hiện điều khác biệt.
Khu vực cuối thông đạo cao khoảng mười trượng, mười người đứng trong thông đạo thoạt trông khá nhỏ bé.
Phía cuối thông đạo có một cánh cửa sừng sững.
Cả cánh cửa có màu đỏ thẫm, bề ngoài như có hàng vạn đường phù ấn bao phủ, đan xen với một đám phù ấn khác, chúng phủ đầy trên cánh cửa cao ba trượng kia.
Hơn nữa, cảnh cửa ấy trông thật xa xưa, nhưng uy lực vẫn không chút nào suy giảm.
"Cửa Vạn Phù!"
Tương Chính Thiên có chút kinh ngạc.
Thứ có thể khiến cho một tên trầm mặc ít nói kinh ngạc khơi dậy sự tò mò của mọi người, bọn họ dồn mắt vào Tương Chính Thiên.
"Cửa Vạn Phù là gì thế?"
Nghe câu hỏi đó xong, Tương Chính Thiên đưa mắt về phía Tần Ninh.
Hắn ta muốn biết phải chăng Tần Ninh đã nhìn ra rồi.
Thế nhưng Tần Ninh lại không thèm liếc mắt nhìn hắn ta.
Bạn đang đọc truyện mới tại truyen azz com.vn. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!