Phong Thần Châu – Tần Ninh - Vô Thượng thần đế (FULL)

Đó là một cái chữ Kim! "Thật chứ?"  

 

Bắc Minh Kiết run rẩy nói.  

 

"Cực kỳ chính xác!"  

 

Bắc Minh Ngạn đi qua đi lại, đột nhiên vung tay lên, quát: "Rút lui!"  

 

Bắc Minh Kiết, Bắc Minh Tuyết ngây ra tại chỗ.  

 

Cái gì?  

 

Rút lui?  

 

Không phải chứ, Tần Ninh nói là có thể đi vào, dù sao trong này cũng có vài chỗ huyền diệu, rất có lợi cho các võ giả của các thế lực lớn.  

 

Tần Ninh không bá đạo như vậy.  

 

Hắn chỉ nói cho bọn họ là không cho phép bất kỳ kẻ nào hủy hoại bất cứ một phần mộ nào bên trong thôi.  

 

Những phần mộ kia đều an táng người Khương tộc khăng khăng một mực đi theo Khương Thái Vi, ý của Tần Ninh rất rõ ràng, không cho phép quấy rầy người đã chết yên nghỉ.  

 

Đương nhiên, bọn họ cũng đã mở một vài quan tài, hơi quấy rầy mấy vị tộc lão Khương tộc.  

 

Nhưng bây giờ, hiển nhiên Tần Ninh đã biết một ít chuyện, tuy không nói rõ với mấy người, nhưng vẫn tỏ rõ thái độ.  

 

Chỉ cần không động vào phần mộ thì vẫn có thể đi vào.  

 

Nhưng nhị thúc lại trực tiếp muốn rút lui?  

 

"Nhị thúc, nhị thúc...", Bắc Minh Kiết vội vàng tiến lên nói: "Không khoa trương như vậy, chúng ta có thể tiến vào, chỉ cần không động vào quan tài, phần mộ là được rồi".  

 

Bắc Minh Ngạn nghe nói như thế thì nhíu mày lại.  

 

"Rút lui!"  

 

Lời nói vang lên lần nữa, vẫn là một chữ như cũ.  

 

Bắc Minh Kiết và Bắc Minh Tuyết không phản bác được.  

 

Có phải đã dọa nhị thúc quá mức rồi không! Trực tiếp rút lui, thế gia Bắc Minh chờ đợi hơn một trăm năm là uổng công.  

Có chút đáng tiếc.  

 

 

"Gia gia!"  

 

Advertisement
';
Advertisement