Đan Tâm Cốc tọa lạc tại một sơn cốc miên man.
Khi thân hình khổng lồ của Cửu Anh cách Đan Tâm Cốc còn mười mấy dặm, có thể nhìn thấy đằng trước là sơn cốc trải dài, rộng bao la, bát ngát, phía trên cũng có đại trận tỏa sáng khắp nơi.
Nhìn từ bên ngoài, từng ngọn núi thấp nối tiếp nhau thành một dãy dài được bao trùm trong đại trận nọ.
Xen kẽ những ngọn núi thấp là sơn cốc.
Giữa các sơn cốc trồng đầy ắp các loại dược liệu đa dạng.
Đồng thời còn có rất nhiều núi đồi thấp cũng trồng đầy dược liệu.
Mà trong Đan Tâm Cốc không có những tòa nhà nguy nga, bệ vệ hay những ngọn tháp cao chọc trời, mà chỉ có những ngôi nhà gỗ hoặc nhà lá gần núi kề sông.
Thoạt trông hoàn toàn không có khí phách của một thế lực bá chủ chút nào! Nhưng lại rất hợp với khí chất của Đan Tâm Cốc! Cửu Anh bay vụt tới cổng chính Đan Tâm Cốc, lúc này đã có rất nhiều người đứng ngoài sơn môn rộng rãi.
Trong đó, có một nhóm người mặc bào phục của đan sư, tỏa ra khí chất tách biệt.
Người đàn ông cầm đầu có dáng vẻ tự nhiên, tỏa ánh sáng rực rỡ, cũng đứng trước mặt mọi người với bào phục dành cho đan sư,
Có điều lúc này, người đàn ông đó đang bị xích lại toàn thân, dù vậy ánh mắt của hắn ta vẫn thản nhiên vô cùng.
Soạt soạt soạt... Đám người Tần Ninh rơi xuống khỏi người Cửu Anh.
Người đàn ông cầm đầu lập tức quỳ hai gối xuống đất, dập đầu.
"Tội nhân Đan Lập Cường xin nghiêng mình đón tiếp công tử Tần Ninh tại đây!"
Người đàn ông cầm đầu tỏ ra khép nép.
Tần Ninh cúi người nhìn người đàn ông trước mắt, cười tủm tỉm hỏi: "Sao đấy?
Âm thầm châm ngòi để người của Tử Phủ giết ta, giờ biết lỗi rồi à?"
Đan Lập Cường ngẩng đầu lên nhìn về phía Tần Ninh, giọng nói chắc như đinh đóng cột: "Công tử Tần Ninh, đây là lỗi của ta, không phải lỗi của Đan Tâm Cốc, mong công tử Tần Ninh có thể châm chước bỏ qua!"
"Châm chước bỏ qua?"
Tần Ninh cười khẩy: "Câu này ngươi nói với ta sao mà được, phải là cốc chủ nhà ngươi nói chứ!"