Phong Thần Châu – Tần Ninh - Vô Thượng thần đế (FULL)

 “Thiên Vĩnh Sinh ta là cảnh giới Thiên Tiên thất phẩm, ở trong gia tộc họ Chu của người ta, chỉ cần điều động vài vị trưởng lão tới là có thể giết ta được rồi…”  

 

Vợ chồng người ta còn có thể phủi mông chạy lấy người, còn chúng ta chạy đi đâu được chứ?”  

 

Nghe ông ta nói vậy, Ngụy Hằng chỉ biết cười khổ.  

 

Ngay từ lúc giết đám người Chu Vô Sinh, ông ta cũng đã biết tông chủ sẽ như vậy, sợ tới mức hồn vía lên mây.  

 

Nhưng mà sau đó, có lẽ là do Tần Ninh tẩy não, ông ta cũng chẳng sợ nữa.  

 

Đúng! Phải để tông chủ nhanh chóng gặp được Tần công tử.  

 

Ngụy Hằng vội vàng nói: “Tông chủ, cho dù như thế nào đi chăng nữa thì quý nhân tới cửa, người cũng nên ra đón tiếp một chút chứ!”  

 

“Vô nghĩa, còn cần ông phải nhắc à”.  

 

Thiên Vĩnh Sinh lại thở dài, bây giờ, ông ta mới vội vàng đi thay một bộ quần áo khác, đi ra sơn cốc… bên trong sơn cốc.  

 

Sau một trận đánh nhau kịch liệt, Tần Ninh cảm thấy mát mẻ thoải mái.  

 

Khương Thái Vi mệt mỏi nên nằm trên giường nghỉ ngơi.  

 

Tần Ninh đi vào trong chỗ hồ nước của sơn cốc.  

 

Hồ nước này có diện tích khoảng mười mét vuông, hồ nước gợn sóng theo mạch nước ngầm, bốc lên làn khói nóng rực.  

 

Tần Ninh đứng bên hồ, nhìn xuống hồ nước, hắn ngồi xổm xuống, hai tay vốc một ít nước hồ lên, uống từng ngụm một.  

 

Rất nóng.  

 

Hơi ngọt.  

 

Còn có một ít… lực lượng! Trong giây lát, sắc mặt Tần Ninh hoảng hốt.  

 

Cái Thiên Hỏa Sơn này, quả nhiên bất phàm! Có một thứ gì đó! Mà đúng vào lúc này, dưới sự dẫn đường của Ngụy Hằng, Thiên Vĩnh Sinh đi vào trong sơn cốc.  

 

Hai người bọn họ chỉ nhìn thấy bên hồ nước, Tần Ninh đang vốc nước, uống từng ngụm một, không hề có một chút hình tượng nào.  

 

“Tần công tử!”  

 

Ngụy Hằng thấy được cảnh này, lập tức quát lên: “Người đâu, người đâu!”  

 

Ngay lập tức, vài vị đệ tử Linh Tiên trong sơn cốc vội vàng chạy tới.  

 

“Bảo các ngươi chăm sóc cho Tần công tử mà các ngươi lại bỏ sót nhiệm vụ! Đi chịu phạt hết cho ta!”  

 

Vài vị nữ đệ tử nhìn nhau, trong lòng cảm thấy ấm ức.  

 

Đúng là bọn họ ở trong sơn cốc, đợi Tần Ninh sai khiến, chuẩn bị sẵn sàng, nhưng ai biết được lát sau, bên phía lầu các phát ra tiếng động khác thường, bọn họ nào dám ở lại, liền chạy ra ngoài sơn cốc.  

 

“Tần công tử”.  

 

Ngụy Hằng vội vàng tiến lên nói: “Thật sự có lỗi, là do những đệ tử này sơ suất, nước này không thể uống được, nối liền với nguồn dung nham dưới lòng đất, mùi vị của loại nước này rất kỳ quái”.  

 

Tần Ninh khoát tay, hắn nói: “Không trách bọn họ, ngươi đừng làm quá lên như vậy!”  

 

Vừa nãy, Tần Ninh bất chợt muốn đùa dai, hắn vốn đứng ngay cạnh cửa sổ nhưng lại không ơi không hỡi gì cả.  

 

Nhưng mà sau đó hắn cũng phát hiện ra trong sơn cốc còn có mấy vị đệ tử nữa, Khương Thái Vi cũng chẳng quan tâm, đợi đến khi biết mấy người đó ở tại một tòa lầu các cách đó không xa, nàng vô cùng giận dữ, xem như là Tần Ninh bị đuổi ra ngoài.  

 

Nhưng bây giờ nhớ lại, trong lòng Tần cũng phơi phới.  

 

Ngụy Hằng nghe thấy thế, vội vàng quát lên: “Tần công tử lòng dạ rộng lớn, còn không mau đi chuẩn bị trà”.  

 

 

Advertisement
';
Advertisement