Phong Thần Châu – Tần Ninh - Vô Thượng thần đế (FULL)

Có thể hết ăn lại nằm mà có thể tăng cấp, ai muốn nỗ lực rèn luyện chứ?  

 

Đi theo gia ăn ngon uống say là có thể tăng lên, làm gì mà phải theo đuổi lột xác gì nữa?  

 

Nó đã lột xác mấy lần, quá trình rất thống khổ, cứ như chết hết lần này đến lần khác vậy.  

 

"Hả?"  

 

Đúng lúc này, Khương Thái Vi nhìn về phía trước, ngạc nhiên nói: "Có một loại lực lượng rất cường đại dao động".

Lực lượng rất cường đại dao động! Tần Ninh cũng cảm thấy.  

 

Hắn đưa mắt nhìn, nhưng bị sương máu khắp trời đất cản trở nên chỉ có thể nhìn thấy phía trước dường như là điểm cuối của dòng sông.  

 

Hội tụ thành một biển lớn.  

 

Biển màu trắng! Hai người tiếp tục đi lên, đi vào bờ biển.  

 

Phía trước là sương trắng mịt mờ.  

 

Nhưng mơ hồ có thể nhìn thấy ở giữa sương trắng dường như có từng luồng ánh sáng, hóa thành một vài cung điện nối liền.  

 

Trong cung điện có tiên tử lắc vòng eo nhỏ nhắn, nhẹ nhàng nhảy múa.  

 

Còn có người đánh đàn, uống rượu mua vui, cũng có người múa bút viết, tùy ý tung hoành.  

 

Giống như hư ảo.  

 

Giống như chân thực.  

 

Hơn nữa nhìn qua, khắp nơi trong cung điện dài dằng dặc đều là vẻ hân hoan và thoải mái.  

 

"Ảo ảnh trong biển!"  

 

Tần Ninh ngạc nhiên nói.  

 

Trong sa mạc sẽ sinh ra ảo ảnh, trong biển cũng có.  

 

Mà ảo ảnh trong biển trước mắt có thể là thật cũng có thể là giả, khiến người ta không thể phán đoán.  

 

Lúc Tần Ninh và Khương Thái Vi đứng trước mép ảo ảnh nhìn, bên trong ảo ảnh kia lại tỏa ra từng luồng ánh sáng, hóa thành một con đường.  

 

Con đường lan tràn đến dưới chân hai người.  

 

Từng vị tiên tử ăn mặc hở hang, dáng người tinh tế, thân thể duyên dáng nhẹ nhàng đi tới.  

 

Trên con đường là cảnh tượng hoành tráng của tiên gia.  

 

Khương Thái Vi lập tức cẩn thận, nắm lấy mũi tên Hoàng Đạo.  

 

"Đừng khẩn trương".  

Advertisement
';
Advertisement