Nói đùa cái gì vậy! Ngô Khải nắm chặt Long Nha tiên kiếm, nhìn về phía Tần Ninh, cười tủm tỉm nói: "Kiếm này không phải là do ngươi đạt được từ trong Kiếm Các kia đúng không?"
"Nhóc con, ta cảm thấy ngươi đang lừa dối chúng ta!"
"Bây giờ hãy cùng chúng ta tiến vào trong Kiếm Các xem xét!"
Nghe nói như thế, Tần Ninh không khỏi cười nói: "Nói cho cùng, ta có ý tốt nói cho các ngươi biết bên trong có cơ duyên, nhưng các ngươi lại nhìn trúng cơ duyên ta lấy được?"
"Sao vậy?
Muốn chiếm Long Nha tiên kiếm của ta?"
Long Nha tiên kiếm! Nghe được cái tên này, người phụ nữ kia vội vàng nói: "Khó trách ta cảm giác kiếm này ẩn chứa mấy phần khí thế hung mãnh lại lạnh lẽo của giao long".
Điều này càng khiến trong lòng ba người hưng phấn.
"Long Nha tiên kiếm là được chế tạo từ răng của giao long?"
Ngô Dung kích động nói: "Nếu đưa thanh kiếm này cho các trưởng bối của Vô Lượng Tiên Tông ta, chúng ta nhất định có thể nhận được bồi dưỡng cực lớn".
Ba người nhìn trường kiếm, khó mà che giấu hưng phấn trong mắt.
Tần Ninh cũng đã nhìn ra ý đồ của ba người, cười nói: "Cướp đồ của người khác không tốt lắm đâu?"
"Cướp?"
Ngô Dung lại cười ha ha một tiếng nói: "Ngươi nhìn ra chúng ta cướp từ đâu vậy?
Kiếm này vốn là của chúng ta!"
"Tên kia, ngươi đi đi, chúng ta muốn thanh kiếm này, mấy người chúng ta cũng sẽ tốt bụng, không giết ngươi".
Nghe nói như thế, sắc mặt Tần Ninh vô cùng cổ quái.
Hắn vẫy tay một cái.
"A...", một tiếng kêu thảm thiết vang lên, ngón tay Ngô Khải bị cắt đứt, Long Nha tiên kiếm lại trở về trong tay Tần Ninh lần nữa.
"Kiếm này vô cùng tốt, ta không nỡ".
Tần Ninh cầm Long Nha tiên kiếm, không khỏi cười nói: "Các ngươi muốn đánh cướp, đáng tiếc đã chọn sai người".
"Ngươi muốn chết".
Nghe nói như thế, lại nhìn năm ngón tay Ngô Khải chảy đầm đìa máu tươi, Ngô Dung lập tức giận dữ.
Tên này chính là muốn chết.
Ngô Dung sải bước ra, bàn tay vung lên, trảo kình ngưng tụ, sát khí cực kì khủng bố lao thẳng tới chỗ Tần Ninh.