Nhưng Viêm Phưởng lại đột nhiên đưa hai tay ra bắt lấy cánh tay của Tần Ninh.
"Haha".
Viêm Phưởng cười haha, cặp mắt màu đỏ thẫm lập tức bộc phát ra hai tia máu ác liệt, cứ như muốn xuyên qua đầu Tần Ninh.
Trong chớp mắt đó, Tần Ninh nhanh chóng né tránh.
Phụt... Máu tươi phun ra.
Mái tóc của Tần Ninh tán loạn, máu tươi chảy ra tích tách hai bên tóc mai.
"Tên kia, thiên tài của Viêm tộc ta, ngươi không chọc nổi đâu".
Viêm Phưởng cười gằn, hai tay đột nhiên nắm chặt.
Rắc rắc rắc! Đau đớn kịch liệt tràn vào hai vai Tần Ninh.
Xương hai vai hắn lập tức vỡ vụn.
"Ngươi đắc ý sớm quá rồi!"
Tần Ninh hừ lạnh một tiếng, bàn tay đâm vào bụng Viêm Phưởng đột nhiên nắm chặt, lôi đình kinh khủng lại tụ tập lần nữa.
Ầm... Một giây sau, tiếng nổ kinh thiên động địa vang khắp trong trời đất.
Cả người Viêm Phưởng vỡ ra, hóa thành phấn vụn.
Tần Ninh rơi xuống đất, cảm giác đau đớn của xương hai vai vỡ vụn bộc phát mãnh liệt, đồng thời cả đầu cũng có một chút cảm giác mơ màng nặng nề.
Mà đến cuối cùng, Viêm Phưởng bỏ mình, Vũ Trắc vẫn không ra tay.
Dường như hắn ta chỉ là một người đứng xem.
Giờ phút này Tần Ninh đưa mắt nhìn về phía Vũ Trắc, vô cùng hiếu kỳ.
"Ta là Vũ Trắc đến từ Vũ tộc!"
Vũ Trắc bình tĩnh nói.
"Ta là Tần Ninh".
Hai người bốn mắt nhìn nhau.
Vũ Trắc gật đầu nói: "Chúng ta sẽ còn gặp lại".
Vừa dứt lời, Vũ Trắc liền trực tiếp rời đi.