“Một nơi đẹp như vậy khiến người ta không nỡ rời đi mà!”
Nghe Thẩm Văn Hiên nói, Tần Ninh cười đáp: “Coi như ngươi là linh đan sư thất phẩm, muốn ở đây lâu dài e còn khó hơn lên trời”.
Lý Nhất Phàm, Kiếm Tiểu Minh, Thẩm Văn Hiên và Thiên Linh Lung nghe được thì đều không hiểu.
“Trước tiên tìm nơi ở lại đã!”
Tần Ninh mở miệng, Lý Nhất Phàm bèn đi tìm tửu lâu.
Tửu lâu Thiên Vũ!
Tòa thành trì này dung nạp được mười mấy vạn người, người qua lại đều mặc áo vải quần thô, giống như thế ngoại đào nguyên vậy.
Nhưng tửu lâu này xây dựng rất là đặc biệt.
Tửu lâu Thiên Vũ coi như là một trong những tửu lâu tốt nhất của thành Thiên Vũ.
“Ông chủ, cho một bàn thức ăn ngon đi, năm người chúng ta sẽ ở lại đây!”, Kiếm Tiểu Minh oang oang nói.
“Có ngay!”
Ông chủ đi lên, cười nói: “Các vị gọi món nào ạ, chúng ta là tửu lâu tốt nhất thành Thiên Vũ đấy”.
“Đây là thực đơn!”
Ông chủ đưa thực đơn ra, mỉm cười, chờ mọi người gọi đồ.
“Phụt...”
Mà lúc này, Kiếm Tiểu Minh đang uống nước còn chưa nuốt xong, bỗng nhiên phun ra ngoài.
“Kiếm Tiểu Minh, ngươi làm sao vậy!”
Mấy người kia kinh ngạc hỏi.
“Ông chủ, ông xác định không trêu chúng ta đấy chứ? Một món đỗ xào đơn giản mà những một vạn linh thạch?”
Nghe Kiếm Tiểu Minh nói, mấy người còn lại cũng kinh ngạc không thôi, lập tức ngó xuống thực đơn.
Vừa nhìn một cái, bọn họ liền thay đổi sắc mặt.
Đến cả Thiên Linh Lung là thánh nữ của Thiên Đạo lâu, cũng không khỏi chép miệng.
Một đĩa đỗ xào là món ăn bình thường nhất, dù ở vùng đất Cửu U cũng chỉ mười mấy linh thạch là cùng.
Lên google tìm kiếm từ khóa tamlinh247.com.vn để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!