Phong Thần Châu – Tần Ninh - Vô Thượng thần đế (FULL)

 Quan sát kĩ thì đúng thật là hài cốt của Viêm tộc và Vũ tộc.  

 

Bốn phía xung quanh tăm tối, phía trước có nguồn sáng mong manh truyền tới.  

 

Ba người đi về phía ánh hào quang.  

 

Nhìn sơ qua thì nơi này là một khối ngọc bích, quanh thân tỏ ra ánh sáng dịu nhẹ.  

 

Trước khối ngọc bích, có một người đang ngồi ngay ngắn.  

 

Không biết là người này đã ngồi xếp bằng như vậy được bao lâu rồi, tro bụi bao phủ toàn thân, quần áo từ xưa đã cũ nát.  

 

Nhưng người này cũng chẳng còn máu thịt, chỉ còn lại một bộ xương khô.  

 

Đây là hài cốt của nhân tộc.  

 

Tần Ninh nhìn thấy hài cốt liền tiến tới quan sát.  

 

Giữa hai cung mày của bộ hài cốt này có một viên ngọc phát ra ánh hào quang, có vẻ như nó có thể lụi tàn bất cứ lúc nào.  

 

Tần Ninh điểm ngón tay út, hào quang ngưng tụ, ngay sau đó, miếng ngọc vỡ vụn.  

 

Từng vầng sáng chiếu rọi không gian bên trên bộ hài cốt.  

 

Ngay sau đó, bộ xương khô chuyển động.  

 

“Xác chết vùng dậy!”  

 

Quân Phụng Thiên vội vàng lui về phía sau.  

 

Ngay vào lúc này, bộ xương nhúc nhích, đứng dậy, hay chân và hai tay bắt đầu hoạt động.  

 

“Ồ?”  

 

Trong miệng nó phát ra âm thanh ngờ vực.  

 

Ngay sau đó, trong hốc mắt trống rỗng của nó xuất hiện hai luồng sáng đỏ rực.  

 

“Các ngươi...”, hai luồng sáng màu đỏ kia giống như đôi mắt người thường, đánh giá ba người Tần Ninh.  

 

Quân Phụng Thiên nâng cao tinh thần đề phòng: “Ngươi là ai? Sao lại giả thần giả quỷ ở đây?”  

 

Vào giờ phút này, bộ hài cốt kia cũng nhìn lại bản thân, sau đó nó đã hiểu ra và nở nụ cười.  

 

Nhưng mà một bộ xương không có máu thịt, cười lên không được dễ nhìn cho lắm.  

 

“Ngươi đừng có cười, thật đáng sợ”.  

 

Quân Phụng Thiên không nhịn được bèn nói.  

Advertisement
';
Advertisement