Phong Thần Châu – Tần Ninh - Vô Thượng thần đế (FULL)

 Hiện tại Tần Ninh chỉ là một Thiên Tiên tam phẩm mà thôi! Ở một khoảng không gian vô định nào đó.  

 

Bốn phía xung quanh u ám.  

 

Nơi này không có ánh sáng, không có gió, không có mưa, không có mặt đất, không có sông núi, chỉ có không gian vô tận.  

 

Lúc này, có hai bóng người như cô hồn dã quỹ phiêu đãng tại khoảng không gian này... Một lá cờ cờ khổng lồ cao trăm trượng phất phơ theo gió tạo một cảm giác cực kỳ quỷ dị.  

 

Lá cờ khổng lồ tỏa ra vầng sáng mở ảo, thắp sáng cả không gian quanh đó mười lý.  

 

Mà phía xa xa vẫn bao phủ bởi một khoảng không u ám như cũ.  

 

Lúc này, một tay Quân Phụng Thiên vẫn cầm Vẫn Nhật Tiên Kỳ, còn tay kia nắm chặt cánh tay Tần Ninh.  

 

“Ca, ta sợ...”, Quân Phụng Thiên sợ sệt nói.  

 

Đây là chỗ quái đản nào thế?  

 

Hơn nữa hắn ta còn không cảm giác thời không xoay chuyển, tựa như mặc kệ bọn họ như thế nào, đi đến đâu đều sẽ không xảy ra thay đổi gì.  

 

Loại cảm giác này thật sự quá khiếp hãi.  

 

“Sợ cái gì?”  

 

Tần Ninh nói: “Ngươi nên cảm thấy may mắn rằng Viêm Tử Vân và Vũ Tồn Hóa không ở đây, nếu hai Ngọc Tiên như họ ở đây thì ngươi không sợ chắc!”  

 

Quân Phụng Thiên bất đắc dĩ gật đầu.  

 

Quả đúng là vậy.  

 

Nhưng không mất bao lâu, khóe miệng Quân Phụng Thiên co quắp.  

 

“Ca, miệng huynh đen thật đó!”  

 

Quân Phụng Thiên nhìn thấy khoảng không âm u phía trước bỗng xuất hiện thêm một tia sáng.  

 

Chỉ thấy ở chỗ đó có hai người từ từ bước ra.  

 

Hai người kia trông rất quen thuộc.  

 

Đó đúng là hai vị Ngọc Tiên Viêm Tử Vân và Vũ Tồn Hóa! Tần Ninh thấy thế cũng âm thầm chửi thể trong lòng.  

 

Cái miệng của mình khai khiếu rồi à?  

 

Hai người kia chậm rãi bay tới chỗ họ.  

 

Xung quanh hai người họ đều có vầng hào quang lưu ly sáng ngọc lóe ra, bọn họ vừa thấy Tần Ninh và Quân Phụng Thiên như thấy hai con cá tự chui đầu vào rọ.  

 

“Công tử Tần Ninh hiểu biết sâu rộng, ắt là biết đây là nơi nào nhỉ?”  

 

“Thời Không Hiệp Phùng!”  

 

Tần Ninh nói ra.  

 

“Đúng vậy, đây là Thời Không Hiệp Phùng!”  

 

Viêm Tử Vân cười khẩy nói: “Ở đây, Tần công tử không thể huy động lực lượng thiên địa được mà chỉ có thể dựa vào lực lượng của chính bản thân mình”.  

Advertisement
';
Advertisement