Phong Thần Châu – Tần Ninh - Vô Thượng thần đế (FULL)

 Kết quả là hắn cố gắng mở mắt ra.  

 

Nhưng đúng vào lúc này, hình như có người đang tiến vào phòng hắn, bắt đầu cởi quần áo của hắn.  

 

Sau đó cảm giác lạnh lẽo lại ập tới.  

 

Lại là đôi bàn tay kia.  

 

Lại thoa thuốc cho hắn.  

 

Quần áo được cởi ra, nước thuốc được xoa nhẹ lên người, sau đó được xoa đều.  

 

Nhưng mà dần dần, đôi tay kia lại làm chuyện khác! Ồ?  

 

Từ từ?  

 

Lại sờ vào chỗ nào vậy?  

 

Lần này, Tần Ninh không nhịn được nữa, hắn cảm thấy là mình có thể mở mắt được, có thể nói chuyện được.  

 

“Dừng!”  

 

Một lúc sau, cuối cùng thì Tần Ninh cũng có thể nói được một chữ.  

 

Chủ nhân của đôi bàn tay kia hoảng sợ.  

 

Tần Ninh từ từ mở mắt ra.  

 

Ngay lập tức, hắn phát hiện ra mình đang ở trong một căn nhà bằng gỗ, nhà gỗ có vòm hình tròn, khắc những dấu hiệu kỳ quái.  

 

Tiếp theo đó, hắn phát hiện ra bản thân ở trong một căn phòng giống như là túp lều.  

 

Nằm một đống trên giường gỗ.  

 

Mà bên cạnh giường, một nữ tử tầm hai mươi tuổi, da màu lúa mạch khỏe mạnh, tóc dài tản ra, ánh mắt màu lam, mặc áo váy bằng da thú, hai tay cô ta dính đầy nước thuốc màu xanh lục, bên người còn đặt một chiếc bình sứ.  

 

Tần Ninh cố hết sức nói: “Thoa thuốc thì thoa đi, nhưng mà đừng có sờ soạn lung tung!”  

 

Mặt cô ta tỏ vẻ thẹn thùng, kề sát vào mặt Tần Ninh rồi nói với vẻ hưng phấn: “Ngươi tỉnh rồi!”  

 

“Ta không có sờ lung tung, xương cốt trên người ngươi đều đã gãy hết rồi, ngũ tạng lục phủ cũng vỡ, ta lo lắng cho hạnh phúc cả đời của ngươi nên mới không bỏ sót việc thoa thuốc vào chỗ đó...”  

 

Ha hả! Tần Ninh lười nói tiếp.  

 

“Ta đi tìm cha ta đây! Bọn họ chờ ngươi tỉnh, chờ hơn nửa tháng rồi!”  

 

Nói xong, nữ tử đứng dậy rời đi.  

 

Tần Ninh định nói chuyện nhưng lại ho tới tấp.  

Cơ thể của hắn sao lại hư hao tới mức độ này?  

 

Không phải chứ! Nhưng mà Tần Ninh bỗng sửng sốt.  

 

Khoan đã! Ngươi đi tìm cha ngươi?  

 

Ngươi mặc quần áo giúp ta trước đã chứ! Trong lòng cảm thấy thật bất đắc dĩ, Tần Ninh giãy dụa, hai tay chậm rãi cử động, kéo quần áo phủ lên người mình. 

Mẹ nó! Phí sức nãy giờ!  

 

“Thần tử tỉnh, thần tử... thần tử, người thấy như thế nào rồi?”  

 

Một bóng dáng chạy như bay tới, xuất hiện bên giường, hai tay lắc bả vai Tần Ninh, mừng như điên: “Thần tử, thần tử...”

Advertisement
';
Advertisement