Phong Thần Châu – Tần Ninh - Vô Thượng thần đế (FULL)

 Vân Trọng Thành dặn dò: "Lập tức triệu tập Kim Tiên bên ngoài, phát động hai mươi chiếc chiến hạm trong tộc đánh về đảo Tam Nguyên!"  

 

"Nhớ kỹ”.  

 

Vân Trọng Thành khẽ quát: "Phải thật bí mật, cẩn thận, không thể để đảo Lưu Sơn và đảo Bách Nham phát hiện, nếu không chắc chắn bọn họ sẽ muốn chia một phần!"  

 

Nghe nói như vậy, Vân Tự lại nói: "Nhưng dù sao cũng sẽ bị phát hiện”.  

 

“Chờ đến khi bọn họ phát hiện ra thì ván đã đóng thuyền, chẳng lẽ bọn họ còn có thể đuổi bộ tộc Vân thị ta ra khỏi đảo Tam Nguyên sao?"  

 

"Lại nói, cho dù mọi người chia cắt đảo Tam Nguyên, bộ tộc Vân thị ta tiến vào trước, chắc chắn có thể chiếm cứ ưu thế, vì thế mà phải trả giá một tí cũng đáng!"  

 

Vân Tự Thành lại hỏi: "Nếu đã như vậy, tộc trưởng, vậy... chúng ta lên đường hết toàn bộ?"  

 

Vân Trọng Thành đứng dậy, ngạo nghễ nói: "Mười sáu vị Kim Tiên cộng thêm ta, điều động toàn bộ, nhất định phải lấy cái giá thấp nhất để giải quyết hai Kim Tiên của đảo Tam Nguyên!"  

 

"Rõ!"  

 

Rất nhanh, bên trong đảo Kình Vân đã bận rộn hẳn lên.  

 

Nhưng sự bận rộn này chỉ giới hạn ở trong vòng nòng cốt.  

 

Bên ngoài bộ tộc Vân thị trông vẫn như thường ngày.  

 

Thoáng một cái mười ngày đã trôi qua.  

 

Có thể nói là toàn bộ tộc nhân của ba tộc trên đảo Tam Nguyên trong mười ngày này, cả ngày lẫn đêm đều ăn không ngon ngủ không yên.  

 

Cứ có bất kỳ gió thổi cỏ lay nào đều cảm thấy là bộ tộc Vân thị đảo Kình Vân đánh tới.  

 

Lòng người bàng hoàng.  

 

Nghi thần nghi quỷ.  

 

Mà trong mười ngày này.  

 

Mỗi ngày hai người Ô Linh Nhan và Lang Như Lôi đều ở bên cạnh Tần Ninh.  

 

Mà Tần Ninh chỉ ở trong ba ngọn núi lớn nhìn pho tượng cả một ngày.  

 

Dáng vẻ này thật sự là quá kỳ quái.  

 

Ngày hôm đó.  

 

Dưới ba ngọn núi cao.  

Một bóng người xông đến cực nhanh.  

 

"Không xong rồi!"  

 

Một giọng nói vang lên.  

 

Một thanh niên nhìn về phía Ô Linh Nhan và Lang Như Lôi, vội vàng nói: "Người của bộ tộc Vân thị tới rồi”.  

 

Nghe nói như vậy, Ô Linh Nhan và Lang Như Lôi đều vô cùng khẩn trương.  

 

Nhưng Tần Ninh ở trên đỉnh núi lại xoay người nhìn lại, cười nói: "Tới rồi ư?  

Advertisement
';
Advertisement