Người này thật sự không sợ đắc tội Thái Ất tiên tông! Đây chính là bá chủ bên trong toàn bộ vùng biển Thái Ất.
Có mấy trăm vị cường giả Ngọc Tiên, thậm chí còn có cao thủ Huyền Tiên.
Vậy mà cũng không sợ?
Đồng thời, cũng có người âm thầm suy đoán, Tần Ninh... rất có thể căn bản không phải người của vùng biển Thái Ất.
Thậm chí có thể không phải là người của biển Đông Tiên.
Nói không chừng người này tới từ thế lực siêu cấp nào đó trong Thái Thượng tiên vực.
Bằng không, người này có thiên phú cao như vậy, còn không thèm coi ai ra gì, dựa vào cái gì?
Vũ Ân Trạch có đồng ý không?
Qua một hồi lâu.
Vũ Ân Trạch nhìn về phía Tần Ninh, cười ha hả nói: "Ta không thể đại diện cho các sư huynh đệ của ta được, ta chỉ có thể đại diện cho chính ta”.
Nghe thấy vậy, Tần Ninh đang muốn mở miệng nói gì đó.
"Vũ sư huynh, đánh với hắn một trận, chúng ta tin tưởng ngươi!"
Một vị đệ tử Thái Ất tiên tông lúc này hô: "Chúng ta tin ngươi!"
“Đúng, đánh với hắn!"
"Chúng ta tin tưởng ngươi có thể thắng”.
Từng vị đệ tử Thái Ất tiên tông đi theo Vũ Ân Trạch, Khổng Kha Thừa đến rối rít mở miệng hô.
Vũ Ân Trạch nghe nói như vậy thì ngẩn ra.
"Các ngươi...”, hắn ta không nghĩ tới những đồng môn này lại tin tưởng mình như vậy.
"Nếu đã như vậy!"
Vũ Ân Trạch nhìn về phía Tần Ninh, nói: "Ta sẽ đánh một trận với ngươi!"
Giờ phút này, từng vị thiên tài của Thái Ất tiên tông lần lượt nắm chặt hai nắm đấm, vẻ mặt hưng phấn.
Vũ sư huynh nhất định có thể thắng!
Tần Ninh cũng đưa mắt nhìn chằm chằm đám thiên tài của Thái Ất tiên tông, khẽ mỉm cười.
So thì so! Nguyên Hoàng cung của hắn vừa vặn đang thiếu một vài thiên tài trấn giữ.