Phong Thần Châu – Tần Ninh - Vô Thượng thần đế (FULL)

 Tần Ninh búng tay một cái, nháy mắt có một dòng nước từ bên trong kích Đại Vũ trào ra, lan khắp người chiến sĩ ma tộc Tử Dực, tiếng kêu thảm thiết tan nát cõi lòng vang lên, ánh sáng màu tím trên người chiến sĩ ma tộc Tử Dực lập tức mờ đi, thay vào đó là ánh sáng màu đen chói loà vô cùng kinh khủng.  

 

“Ta... ta không biết… ta chỉ là một thống lĩnh nhỏ bé, còn chẳng phải là Ma Tướng, ta làm sao biết được mấy chuyện này, lần này Ma Đế Tử Dực đại nhân đích thân hạ lệnh bảo bọn ta ở chỗ này tìm hiểu tin tức, còn hành động của những ma tộc khác như thế nào bọn ta hoàn toàn không biết”.  

 

“Ma Đế Tử Dực?”  

 

Tần Ninh cười nhạo nói: “Ngươi cho rằng ta dễ bị lừa vậy sao? Ma Đế Tử Dực năm đó đã bị Cửu U Đại Đế chặt đứt hai chân hai tay, hoàn toàn không thể đảm nhận được chức vị Ma Đế nữa rồi”.  

 

“Đó là Ma Đế cũ, Ma Đế Tử Dực đại nhân bây giờ là Ma Đế tân nhiệm”.  

 

“Xem ra ma tộc này của các ngươi mấy vạn năm trước phát triển không tồi”.  

 

Tần Ninh vừa dứt lời, một kích cứa đứt cổ chiến sĩ ma tộc đó.  

 

“Đỉnh đỉnh, đại đế đúng là đại đế, cho dù bây giờ chỉ là cảnh giới Địa Võ thì cũng không đấu lại được!”  

 

Tôm cát nhỏ lúc này nhảy lên vai của Tần Ninh, nói: “Đại đế, thằng nhãi này nói cái gì vậy?”  

 

“Cửu U gặp nạn!”  

 

Tần Ninh chậm rãi nói: “Xem ra bọn nhãi nhép này lại muốn đi ra ngoài rồi!”  

 

“Hả?”  

 

Tôm cát nhỏ nghe đến đây vội vàng nói: “Đại đế, đại đế, gia, gia, ngài mau, mau dạy cho ta một vài câu tiếng ma tộc đi!”  

 

“Hử?”  

 

“Mấy vạn năm trước ngài mánh khoé thấu trời cũng chỉ có thể phong ấn những tên kia, bây giờ ngài không mạnh bằng lúc trước chắc chắn không thể đối phó được với bọn chúng, chẳng may ngày nào đó bọn chúng chiếm đóng Đại Vũ Cửu Châu ta còn biết đường đầu hàng, ngài nói xem, lỡ may không nói được tiếng ma tộc thì phải đầu hàng như thế nào?”  

 

“Ta thấy ngươi có vẻ lại ngứa da rồi đấy!”  

 

Tần Ninh nắm chặt kích Đại Vũ trong tay.  

 

Tôm cát nhỏ nhất thời rụt cổ lại, không nói thêm lời nào nữa.  

 

“Nhưng ta thấy ngươi không có cơ hội đấy đâu!”, Tần Ninh cười cười nói: “Muốn đầu hàng thì trước hết bây giờ ngươi phải giữ được mạng đã”.  

 

“Hả?”  

 

Tần Ninh nhìn xung quanh, cất cao giọng nói: “Nếu đã đến, sao lại không xuất hiện? Chẳng lẽ lại sợ một tên chỉ là cảnh giới Địa Võ như ta sao?”  

 

“Khà khà… Thật không ngờ, vốn chỉ định âm thầm đến, thế mà lại bị loài người phát hiện!”  

 

Một tiếng cười lạnh chói tai vang lên.  

 

 

 

Advertisement
';
Advertisement