"Cha!"
Minh Gia Ngọc thấy người đàn ông trung niên kia thì oà khóc ngay.
"Gia Ngọc!"
Người đàn ông trung niên chính là người đứng đầu nhà họ Minh, Minh Hoằng An.
Minh Hoằng An thấy con gái mình thì sốt ruột hỏi: "Cả đêm nay con chạy đi đâu vậy hả?"
"Cha...", Minh Gia Ngọc lại tỏ ra đầy dè dặt, cứ quan sát thăm dò biểu cảm của hai cha con Thiên Huyên và Thiên Chính Dương.
Lúc này, Thiên Huyên nhướng mày.
Minh Gia Ngọc tiến vào núi Thiên Thông cùng với Thiên Chính Dương.
Điều đó đồng nghĩa với việc bí mật của núi Thiên Thông... đã bị Minh Gia Ngọc nhìn thấy hết toàn bộ.
Trong lòng Thiên Huyên có chút lo âu.
Nếu bí mật trong núi Thiên Thông mà bị lan truyền ra ngoài thì cả Thiên Thông Đạo chắc chắn sẽ bị người ngoài giẫm đạp thành đống hoang tàn mất.
Mà... Nếu như Minh Hoằng An cũng biết thì cho dù hai người là thông gia đi nữa... Minh Hoằng An chính là Ngọc Tiên cảnh giới Hóa Ngọc trung kỳ, cao hơn ông ta hai cấp bậc.
Nếu như sau này có dính dáng đến lợi ích... thì Thiên Thông Đạo sẽ rơi vào thế bị động.
Tuy nhiên, bây giờ, nhà họ Minh đã biết điều đó rồi.
Không lâu sau, Thiên Huyên nhìn về phía Minh Hoằng An, chắp tay nói: "Minh huynh, không phải ta cố ý giấu giếm việc này đâu, chẳng qua là do nó liên quan đến sinh tử tồn vong của Thiên Thông Đạo ta, nếu hôm nay Minh huynh cũng biết rồi thì... ta cũng không giấu gì nữa".
"Có điều, hiện tại đang là tình thế cấp bách, chúng ta nên vừa đi vừa nói thì hơn".
Minh Hoằng An trả lời ngay: "Được".
Ông ta dẫn dắt đám võ giả nhà họ Minh theo đám người đạo chủ Thiên Huyên cùng nhau đi lên núi Thiên Thông.
Trên độ cao tám ngàn trượng của ngọn núi này.
Tần Ninh vẫn đang ngồi ngay ngắn trong lôi trì.
Bạch Y Nhân thấy mặt trời sắp mọc, lại nghĩ đến chuyện có lẽ đám người ở Thiên Thông Đạo đã sắp đến rồi, trong lòng cô ta càng nôn nóng hơn nữa.
Tần Ninh định cứ ở đây tu luyện như vậy thật sao?