Mà nhìn thấy Tần Ninh thế mà không có bất kỳ ý định lui lại nào, ngược lại ý chí chiến đấu còn càng thêm kiên định, trong lòng Minh Thủy Tuyền vô cùng giận dữ.
Một bên, Vạn Trạch Dương hừ lạnh nói: "Mẫu thân, kẻ này thật sự quá cuồng vọng".
"Tên nhóc thối, để ta xem rốt cuộc ngươi có năng lực gì".
Vạn Trạch Dương giận dữ hét lên, cả người vọt thẳng ra, sát khí trong cơ thể cuồn cuộn dao động.
Hắn ta nắm tay lại, một thanh trường thương bỗng nhiên ngưng tụ, thương mang ngưng tụ, đâm ra khoảng cách trăm trượng, thẳng tới trước người Tần Ninh.
Tần Ninh nắm tay lại.
Răng rắc! Thương mang trực tiếp nổ tung ra.
Vạn Trạch Dương nhíu mày lại.
Tần Ninh lại có thể dùng một chưởng bóp gãy công kích của hắn ta?
"Chút thực lực ấy của ngươi cũng đừng ở đây thêm mất mặt xấu hổ".
Tần Ninh vừa nói xong liền bấm tay một cái, một luồng ánh sáng xuyên qua khoảng cách trăm trượng, tấn công đến trước người Vạn Trạch Dương.
Vạn Trạch Dương không dám khinh thường, bàn tay nắm chặt trường thương, trực tiếp đâm ra.
Keng... Mũi thương xé gió và chỉ phong gào thét va chạm.
Vạn Trạch Dương phát ra một tiếng kêu thảm, cả người rơi xuống đất, không biết sống chết.
"Làm càn!"
Minh Thủy Tuyền quát lớn một tiếng, trực tiếp bay lên trên không, lao thẳng về hướng Tần Ninh.
Đi sau Minh Thủy Tuyền là đám Ngọc Tiên của nhà họ Minh và từ Vạn Tiên Lâu đến.
Có khoảng hai mươi mấy vị Ngọc Tiên, bao vây bốn phương tám hướng xung quanh Tần Ninh.
Mà lúc này, phía trên mặt đất, Vạn Trạch Dương phun ra một ngụm máu tươi, sắc mặt trắng bệch, thẹn quá hoá giận.
Suýt chút nữa đã bị một kích của Tần Ninh giết rồi! Nếu không phải trên người hắn ta có một tiên khí lưu ly hộ giáp, có lẽ bây giờ hắn ta đã trở thành một thi thể.
Tần Ninh... đúng là khủng bố.
"Tào Hạo Nhiên!"
"Nghiêm Tử An!"
Giờ phút này Minh Thủy Tuyền quát lớn: "Kẻ này, không thể để hắn sống sót".