Tốc độ của Cửu Anh rất nhanh, năng lực tiến công lại càng mạnh hơn, hai mươi mấy vị Ngọc Tiên lần lượt hóa thành bãi máu, máu tươi rơi đầy trời khiến cho Kim Tiên trên đảo Minh Ngọc ngơ ngác.
Một vị Kim Tiên tận mắt chứng kiến Cửu Anh bay lên không trung, tung ra một móng vuốt chẻ thân thể của một vị cường giả Ngọc Tiên thành hai nửa, máu của vị Ngọc Tiên kia rơi hết xuống người Kim Tiên, dọa người nọ sợ hết hồn.
Cửu Anh lần lượt giết chết từng vị Kim Tiên như nhổ khoai lang vậy! Đây là thực lực gì chứ?
Huyền Tiên ư?
Chẳng ai biết hết.
Cảnh tượng ấy đâu chỉ dọa sợ đám Kim Tiên đi theo Minh Thủy Tuyền đến đảo Minh Ngọc mà còn khiến đám Kim Tiên của Thiên Thông Đạo và Nguyên Hoàng cung khiếp hãi.
Những Ngọc Tiên bị hành hạ đến chết.
Kim Tiên lại càng không đáng để mắt.
Từ khi nào bên cạnh Tần Ninh lại có hung thú mạnh mẽ như vậy làm thú cưỡi chứ?
Lúc này đây, Bạch Y Nhân cũng nhíu mày lại.
Trước kia cô ta đã tận mắt thấy Cửu Anh rơi vào trong Lôi Trì, rồi đã bị nổ tung.
Nhưng bây giờ, nó ra rồi, vậy mà... còn mạnh hơn nữa ư?
Sao lại có thể như vậy?
Không ai giải đáp được hết.
Từ khi Cửu Anh bắt đầu giết chóc, cả bầu trời lẫn mặt đất đều đẫm máu của Ngọc Tiên, Kim Tiên thì ra sức đào tẩu.
Tần Ninh đứng giữa không trung, bình thản nói: “Hoảng cái gì mà hoảng chứ?”
“Bây giờ, người của đảo Minh Ngọc đang bỏ chạy, các ngươi mau đi theo Cửu Anh đến bắt người của đảo Minh Ngọc đi!”
Từng người của Nguyên Hoàng cung và các tiên nhân của Thiên Thông Đạo đã đầu hàng đều ngậm mồm lại không nói gì.
Mà chẳng có ai dám nói gì ngay lúc này.
“Còn đứng ngây ra đó làm gì?”
Giọng của Tần Ninh lại vang lên.
Từng bóng người bay lên trời, hướng thẳng về phía trước.
Đám người Ô Đông, Bàng Bột và Lang Việt cũng di chuyển.
Âm thanh ầm ầm vang lên không ngớt.