Phong Thần Châu – Tần Ninh - Vô Thượng thần đế (FULL)

 Tần Ninh bước từng bước một đi về phía đỉnh núi.  

 

“Ma tộc sao...”  

 

“Mấy vạn năm trước ta có thể phong ấn các ngươi thì bây giờ cũng có thể, thậm chí ta còn… tiêu diệt các ngươi!”  

 

Lúc này Tần Ninh mơ hồ cảm nhận được việc ma tộc tấn công diện rộng loài người trên mặt đất sẽ không chỉ là giết chóc.  

 

Ma tộc tồn tại đã lâu thế nhưng vẫn luôn không xuất hiện, bọn chúng sớm đã quen với cuộc sống ở nơi sâu thẳm của đại lục, nhưng bây giờ lại xuất hiện nếu chỉ vì muốn chiếm đất thì không thể vì sinh sống trên mặt đất hoàn toàn không phù hợp với bọn chúng.  

 

 

 

Hơn nữa, ở kỷ nguyên trước, lúc cha hắn còn xưng đế, cũng đã chém giết một ít Ma tộc ở các đại lục cấp dưới.  

 

Từ đó xem ra, cái đám Ma tộc kia đúng là đã tồn tại từ kỷ nguyên trước.  

 

Nhưng vạn giới lúc ấy có người cai quản mạnh mẽ, sau này cha kế thừa vị trí chủ tể vạn giới, mở ra vách ngăn của vạn giới, tạo thành thế giới mới như hiện tại.  

 

Khiến cho vạn giới lúc ấy hóa thành một thế giới đại lục lớn vô cùng, tổng diện tích đến hàng tỉ tỉ vạn lý, mà con người cũng trở nên lớn mạnh hơn bao giờ hết.  

 

Điều này khiến cho đám Ma tộc kia không dám hành động ngông cuồng.  

 

Thế nhưng, sau khi cha mất tích, tầng đỉnh của loài người gặp vấn đề, những Ma tộc kia bắt đầu chuẩn bị ngoi lên sau hàng chục vạn năm.  

 

Nói như vậy, những tên kia sớm đã nảy sinh lòng sát phạt.  

 

Mà Ma tộc trên Cửu U đại lục tấn công con người, muốn chiếm cứ đại lục này là có ý đồ gì?  

 

Dù sao ở trong số hàng nghìn đại lục thì Cửu U đại lục cũng chẳng tính là gì.  

 

Buông bỏ những suy nghĩ này, Tần Ninh đi lên đỉnh núi, nhìn những dãy đá ngầm đen nhánh khắp nơi, thở ra, cầm kích Đại Vũ thật chặt.  

 

...  

 

Thành Thiên Vũ, Vũ gia!  

 

Lão Vũ mù để bốn người Thẩm Văn Hiên, Lý Nhất Phàm ở lại đây.  

 

“Đã hơn một tháng rồi, sao đại ca còn chưa về nhỉ?”, Kiếm Tiểu Minh lo lắng nói: “Chẳng lẽ xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn sao?”  

 

“Chắc không đâu!”, Lý Nhất Phàm tiếp lời: “Với kiến thức và thủ đoạn của tông chủ, có lẽ sẽ không xảy ra chuyện gì đâu”.  

 

“Ai mà biết được!”  

 

Kiếm Tiểu Minh lẩm bẩm: “Nơi đó nguy hiểm cực kỳ ấy”.  

 

“Các ngươi cứ yên tâm đi!”  

 

 

 

Advertisement
';
Advertisement