Ở vùng biển phía trước.
Bầu trời ảm đạm, sóng dữ cuồn cuộn, dâng cao tới tận trời tưởng chừng như sóng biển mênh mông bất tận, chúng hóa thành một cơn sóng thần cuộn đến.
“Xui xẻo vậy à?”
Tần Ninh không khỏi nhíu mày nói: “Ở đây còn gặp phải sóng thần hả?”
Tuy trong lòng nghĩ thế nhưng Tần Ninh vẫn khống chế chiến hạm né sang bên trái.
Tuy cái chiến hạm này dù gì cũng là pháp khí Kim Tiên, nhưng liệu nó có ngăn cản được sóng thần hung dữ như vậy hay không thì không biết.
Dù sao đi nữa tóm lại trong sóng thần vẫn có một vài tiên thú hung ác tàn nhẫn ẩn núp rình rập trong đó.
Tần Ninh nghĩ thế bèn né qua sóng thần rồi tiếp tục tiến tới trước.
Nhưng thật xui xẻo là phạm vi của cơn sóng thần ấy lại quá lớn, vượt ngoài sự tưởng tượng của Tần Ninh.
Sau khi chạy vòng qua mấy trăm dặm thì cơn sóng dữ ấy vẫn chưa dừng lại.
Điều này khiến Tần Ninh cảm thấy có điều gì đó không thích hợp.
Nghĩ một lát rồi Tần Ninh chui đầu vào cơn sóng biển vô tận kia.
Ầm... ngay sau đó, bên ngoài chỉ thấy sóng biển dữ dội quay cuồng, che trời lấp đất, nhưng khi tiến vào phạm vi của sóng thần thì bỗng có tiếng sấm rung trời vang lên.
Có người đang độ kiếp ư?
Không phải! Độ kiếp là chuyện chỉ có Cửu Thiên Huyền Tiên mới phải trải qua.
Khi cảnh giới Cửu Thiên Huyền Tiên độ kiếp thì tiên lôi tệ nhất cũng phải là tiên lôi Tam Thiên, mà sấm dữ rền vang ở đây lại không phải là tiên lôi Tam Thiên.
Lúc này, Tần Ninh thu hồi chiến hạm, rồi di chuyển trên mặt biển.
Bỗng nhiên, có một động vật biển thân như cá nheo, dài khoảng chừng trăm trượng, nó há cái miệng khổng lồ về phía Tần Ninh như muốn nuốt chửng hắn.
Nó nuốt vào.
Bóng dáng Tần Ninh biến mất tăm.
Con động vật biển giống cá nheo kia cảm thấy thỏa mãn bèn chìm sâu xuống biển.
Nhưng ngay sau đó... Ầm! Không gian vang lên tiếng nổ kịch liệt.