Phong Thần Châu – Tần Ninh - Vô Thượng thần đế (FULL)

 “Vết thương trên người nó rất nặng... chắc là do võ giả nhân loại gây ra, có vẻ như cơn sóng thần này không phải tự nhiên mà hình thành, mà hình thành khi người ta bắt giết con Tam Vĩ Lân Giao này”.  

 

Tần Ninh vừa nói chuyện, Diễn Ma Tiên Đao vừa xuất hiện trong tay.  

 

Nếu hắn tình cờ gặp phải thì không cần khách khí nữa.  

 

Hắn tới gần, đợi đến khi cách Tam Vĩ Lân Giao khoảng trăm mét, bỗng nhiên, con Tam Vĩ Lân Giao kia như có phản ứng, cái đầu khổng lồ di chuyển, hai mắt sáng rực như ngọn đuốc nhìn Tần Ninh chằm chằm.  

 

Nó bùng sát khí.  

 

Tam Vĩ Lân Giao mở miệng phun ra một ngọn giáo băng nhắm thẳng tới chỗ Tần Ninh.  

 

Diễn Ma Tiên Đao chém ra.  

 

Xoẹt! Ngọn giáo băng ấy bị chém đôi.  

 

Tần Ninh lại lao lên lần nữa.  

 

Bây giờ hắn đã là Kim Tiên cửu chuyển, dù cho không mượn sức mạnh của Diễn Ma Tiên Đao thì những Ngọc Tiên cấp bậc Nhập Ngọc tầm thường khác không phải là đối thủ của hắn.  

 

Mà giờ có Diễn Ma Tiên Đao trong tay, dù có là Ngọc Tiên cấp Hóa Ngọc thì vẫn chết dưới tay hắn.  

 

Dẫu có là Ngọc Tiên cấp bậc Thành Ngọc thì hắn cũng chẳng nể sợ! Lúc này, lưỡi đao chém ra đằng đằng sát khí.  

 

Lưỡi đao khủng khiếp chém ra một vết rách giữa không gian rồi giáng thẳng đòn xuống cơ thể của Tam Vĩ Lân Giao.  

 

Phụt! Lưỡi đao chém xuống, máu tươi phụt ra khắp nơi.  

 

Con Tam Vĩ Lân Giao kia không thể nào ngờ được tên nhân loại chỉ mới Kim Tiên kia là kinh khủng như thế, sắc mặt nó thay đổi.  

 

Nó há cái miệng khổng lồ ra, hừ nói: “Nhân tộc thối tha, hai đánh một còn... không... đủ, vậy mà còn ngươi núp ở đây đánh úp nữa”.  

 

“Ba tên các ngươi sau này sẽ chết không có chỗ chôn”.  

 

Tần Ninh không trả lời chỉ tiếp tục ra tay.  

 

Đánh nhanh thắng nhanh mới là điều đúng đắn.  

 

Giữa luồng sát khí ngút trời ấy, Tần Ninh nắm chặt bàn tay, Liệt Hỏa Tiên Lôi Kiếm xuất hiện rồi chém ra.  

 

Cả đao lẫn kiếm đều có mặt.  

 

Đao có ý cảnh của đao tâm.  

 

Kiếm có ý cảnh của kiếm tâm.  

 

Ầm ầm ầm... tiếng nổ vang lên trong biển.  

 

Tam Vĩ Lân Giao không còn chặn đòn được nữa.  

Cả người của nó văng ra mặt biển rồi nặng nề rơi xuống biển, hóa thành một người có sắc mặt trắng bệch đến đáng sợ.  

 

Quan sát thấy người nọ mặt một bộ quần áo màu đen sẫm, người đầy vết thương, gương mặt đẹp trai trắng bệch, đôi mắt sáng lấp lánh thoáng hiện tia sáng tím nhạt.  

 

Tần Ninh đi tới người mặt người nọ.  

 

“Muốn giết thì giết đi, ngươi muốn làm gì cũng được hết”.  

 

Lúc này, Tam Vĩ Lân Giao hừ nói.  

 

“Tính tình cũng ngang bướng lắm đấy!”  

 

Tần Ninh nhìn người thanh niên nọ, cười nói: “Ta đổi ý rồi, không giết ngươi nữa mà nhận 

Advertisement
';
Advertisement