Chiến hạm to lớn trăm trượng kia neo đậu ở bãi đá này trông như một con thuyền buộc lên một tảng đá nhỏ mà thôi.
“Nhỏ thế?”
Tần Ninh rất ngạc nhiên.
Thế này thôi thà ngồi đợi trên thuyền cho rồi.
Cửu Anh cọ đầu, nói: “Hết cách rồi, chúng ta đến chậm nên các đảo nhỏ rải rác gần đảo Huyết Minh đều bị các thế lực khác cắm cờ chiếm chỗ rồi”.
Cắm cờ hả?
Dễ làm rồi! Tần Ninh nhảy xuống, lấy ra một lá cờ to lớn.
Tay hắn nắm chặt, cây cờ kia cắm chặt ở trung tâm bãi đá ngầm.
Rồi sau đó chỉ thấy một tia sáng lóe lên, cây cờ cao lên trăm trượng.
Cho dù cách xa hơn mười lý đều có thể thấy rõ nó.
Làm xong bước này, Tần Ninh vỗ tay mỉm cười.
Lần này, hắn nên xây dựng tên tuổi của mình ở vùng biển Thái Ất rồi.
Nhưng trên chiến hạm, Giao Tử Huyên, Bạch Hạo Vũ và Dịch Tinh Thần thấy thế thì trố mắt nhìn nhau, lòng thầm mắng: ui cái tên này quá dối trá rồi!
Cả ba bọn họ đều đã bị hành động của Tần Ninh làm khiếp sợ rồi! Bọn họ chưa bao giờ thấy một vị cung chủ lẻ loi hành động như vậy cả.
Hơn nữa thực lực của Tần Ninh mới chỉ ở cảnh giới Kim Tiên mà lại tự xưng là cung chủ của Nguyên Hoàng cung, vậy Nguyên Hoàng cung là thế lực kiểu gì chứ?
Trong tông môn chắc có mấy chục tên Kim Tiên là cùng, khá hơn chút thì là mấy trăm tên Kim Tiên.
Thành thật mà nói.
Nếu là trước kia thì người đứng đầu thế lực kiểu vậy chắc là đến cả tư cách gặp mặt ba người Giao Tử Huyên, Bạch Hạo Vũ và Dịch Tinh Thần đều không có nữa là.
Trong ba người có có hai người là Ngọc Tiên đỉnh phong, một người ở cảnh giới Huyền Tiền.
Và đều là người có tiếng trong thế lực của mình.
Kim Tiên ư?
Kim Tiên đi đâu cũng gặp thì tính là cái thá gì chứ! Nhưng bây giờ, khổ nỗi cả ba người họ đều bị trọng thương nên không thể không e dè Tần Ninh.
Hơn nữa con hung thú bên cạnh Tần Ninh có thực lực Ngọc Tiên nên không thể khinh thường được.
Thấy Tần Ninh dựng cờ của Nguyên Hoàng cung xong, Cửu Anh hưng phấn rống to, tiếng rống của nó vang xa khắp trăm dặm.