"Ngốc”.
Tần Ninh nhíu mày mắng.
Con thú kia nghe thấy hắn mắng thì tủi thân mở đôi mắt to, nước mắt chảy xuống tí tách, rơi xuống trước ngực Tần Ninh.
Thấy một màn như vậy Tần Ninh không nói gì.
Thấy một màn như vậy, tất cả mọi người cũng đều không nói gì.
Vì cái gì! Dựa vào cái gì! Chỉ là một tên cảnh giới Ngọc Tiên Nhập Ngọc trung kỳ mà thôi, vậy mà lại có thể quát mắng con tiên thú có thực lực Cửu Thiên Huyền Tiên này như vậy.
Hơn nữa còn là Đề Hồn Thú hiếm thấy! Điều này làm cho tất cả mọi người có một loại suy nghĩ hận không thể ăn tươi nuốt sống Tần Ninh.
Đám người Bạch Vân Vũ, Bạch Vân Thiên, Bạch Nguyên Thuần, Lạc Hàm Mai cũng không còn gì để nói cả.
Bọn họ cũng không biết Tần Ninh chuẩn bị cái gì.
Nhưng bọn họ hiểu được, hắn là vô địch.
Bọn họ căn bản chưa từng nhìn thấy con Đề Hồn Thú này bao giờ.
Nhưng bây giờ nó lại xuất hiện .
Trên thực tế, trong mấy ngày ở Thái Ất tiên tông, Tần Ninh đã từng trở về đảo Nguyên Hoàng.
Đảo Nguyên Hoàng là hòn đảo nhỏ hắn đặt chân năm đó.
Ba ngọn núi lớn đúng là do hắn để lại năm đó.
Ngoài long khí ra, ngoài bức tượng ra thì trong ngọn núi cuối cùng chính là con Đề Hồn Thú này.
Đừng nhìn nó có vẻ vô cùng đáng yêu, nó lại có tính tình tàn bạo trời sinh, có thể sánh bằng với Cửu Anh.
Mãnh thú Cửu Anh.
Vô cùng tàn bạo.
Nhưng mà đã bị Tần Ninh khống chế nuôi dưỡng, trở nên vô cùng dịu ngoan, một khi Tần Ninh cởi bỏ Sinh Tử Ám Ấn, lấy tính cách của Cửu Anh, tuyệt đối có thể làm thịt cả hắn.
Đó là sự tàn bạo khắc vào trong xương.
Rất khó thay đổi.
Mà Đề Hồn Thú cũng như thế.