Lừa gạt?
“Thằng nhãi này vốn chẳng hề đi vào trong vùng đất Cửu U, đệ tử của cương quốc các ngươi vào Thanh Vân tông tu hành? Trước tiên không nói Thanh Vân tông là thế lực có cấp bậc gì, cho dù có là tông môn hạng ba, thì một tên cảnh giới Thiên Võ một biến như hắn có thể làm nên chuyện gì?”
“Đương nhiên!”, Tần Ninh chỉ cười không nói: “Ta là tông chủ của Thanh Vân tông mà không chiêu mộ được đệ tử thì ta còn làm làm gì nữa?”
Tông chủ Thanh Vân tông?
“Haha...”
Nghe vậy, Phong Linh Tiêu bật cười hô hố.
“Xem ra đúng như đạo nhân Thiên Nhất nói, thằng nhãi này là một tên lừa đảo mà”.
“Tông chủ Thanh Vân tông? Chủ của một tông mà để một tên nhãi cảnh giới Thiên Võ làm chắc? Các ngươi đúng là ngu si thật, bị một thằng nhãi lừa cho không biết gì”.
“Cho dù là những thế lực tông môn không được xếp hạng, thì ít nhất cũng phải ở cảnh giới Thiên Nguyên một nguyên đến ba nguyên mới làm được thủ lĩnh. Tên nhãi này nói toàn chuyện điêu toa, thế mà các ngươi lại coi là chỗ dựa?”
Nhật chủ cùng Nguyệt chủ chỉ cười không nói.
Xem ra Tần Ninh này to gan thật đấy.
Dám lừa gạt mấy thành viên cấp cao trong các cương quốc, e rằng bọn chúng chẳng cần động thủ mà nhóm cương vương kia sẽ xé rách miệng hắn ra.
“Ơ?”
Nhưng lúc này, bọn chúng cũng phát hiện, nhóm người Yến Đế, Sở Đế, Minh Ung nhìn về Tần Ninh với ánh mắt cực kỳ tôn sùng, chứ không phải là không tin tưởng!
Mấy cái người này tin Tần Ninh hả?
“Một phường ngu si!”
Lúc này, Nhật chủ không khỏi mắng: “Bị một thằng nhãi lừa dối mà còn tin như vậy à?”
Mà nhóm người Thương Hư lúc này không buồn quan tâm đến đám kia.
“Công tử quả nhiên là thần thông quảng đại, lão hủ bội phục sát đất!”
“Công tử giỏi quá!”