Mà đúng lúc này, một bóng người chậm rãi bước đến từ bên ngoài sơn cốc.
“Sư phụ, đại sư huynh đến rồi!”
Lý Nhàn Ngư khom người thi lễ nói.
Nghe nói như thế, trong mắt Tần Ninh hiện ra ý cười.
Bạch Vân Vũ lập tức thu cần câu đứng dậy, chỉnh đốn lại quần áo, hầm hừ nói: “Ta rất muốn nhìn xem rốt cuộc đại đệ tử của con là ai mà có thể khiến con khen ngợi yêu quý như vậy!”
“Một khi đã vậy, mời sư phụ...”, Bạch Vân Vũ khoanh tay đi ra bên ngoài sơn cốc.
Mà giờ phút này, trong Thái Ất tiên tông.
Trên một võ trường.
Rất nhiều Tiên Nhân của Thanh Vân cung đang đứng nghiêm.
Một người đàn ông mặc đồ xanh đứng ở phía trước, vẻ mặt lo lắng không yên.
Chỉ thấy người nọ có khuôn mặt ngũ quan góc cạnh rõ ràng như được điêu khắc, vô cùng tuấn tú khôi ngô.
Nhìn qua trông có vẻ chính trực tự tin, mái tóc đen dày, đôi mắt dưới đôi mày kiếm lấp lánh ánh sáng.
Thân hình cao to.
Tướng mạo đàng hoàng.
“Đại sư huynh!”
Không lâu sau, một giọng nói vang lên bên cạnh đội ngũ.
Người đàn ông áo xanh bước ra.
“Lý sư đệ!”
Người đàn ông áo xanh nhìn thấy Lý Nhàn Ngư, mỉm cười, tiện đà ánh mắt nhìn về phía hai người sau lưng Lý Nhàn Ngư.
Một lão giả.
Một người trẻ tuổi.
Ánh mắt của thanh niên dừng ở trên người người trẻ tuổi áo trắng, đôi môi đóng mở, trong mắt như có tình cảm không diễn tả được, cuối cùng… “Đệ tử Dương Thanh Vân bái kiến sư phụ!”
Thanh niên cong gối quỳ xuống đất, cung kính thi lễ, vẻ mặt thành kính.
Tần Ninh tiến lên đỡ đại đệ tử của mình, cẩn thận đánh giá từ trên xuống dưới.
“Nhìn qua tầm hai mươi tuổi, trưởng thành hơn lúc trước một chút”.
Tần Ninh cầm lấy tay Dương Thanh Vân, điều tra một hồi lâu mới vừa lòng gật đầu.
Bạn đang đọc truyện mới tại truyen azz com.vn. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!