Phong Thần Châu – Tần Ninh - Vô Thượng thần đế (FULL)

 Hắn vừa dứt lời, mười nhân vật lớn Cửu Thiên Huyền Tiên đỉnh phong nhao nhao ra tay công kích.  

 

Rầm rầm rầm... Trong phút chốc, cửa thành Đông Vĩnh thành rung động kịch liệt, đám người đứng trước cổng chính cũng cảm giác được đất rung núi chuyển.  

 

Giờ phút này từng vị Cửu Thiên Huyền Tiên đều dùng tiên khí để bảo vệ thuộc hạ.  

 

Đương nhiên là Vân Sương Nhi vẫn luôn ở bên cạnh bảo vệ Tần Ninh.  

 

"Đông Hoàng cung năm đó là bị thế lực ở vùng đất Trung Thiên tiêu diệt, mà Đông Vĩnh thành là thành trì trung tâm của Đông Hoàng cung, đã biến mất không thấy tung tích gì, bây giờ lại xuất hiện...", Tần Ninh lẩm bẩm nói: "Không biết rốt cuộc nơi này có liên quan gì với dị tộc không".  

 

Dương Thanh Vân, Lý Nhàn Ngư, cũng nhìn chằm chằm về phía cánh cổng.  

 

Rốt cuộc có liên quan hay không, cứ xem xét rồi sẽ biết.  

 

Ầm ầm! Đột nhiên.  

 

Tiếng rung chuyển kịch liệt vang vọng.  

 

Tiếng nổ kinh thiên động địa truyền ra.  

 

Ngay sau đó, cánh cổng của Đông Vĩnh thành vỡ vụn.  

 

Ngay sau đó, từng tia sáng khiến người ta gần như không mở mắt được chiếu khắp nơi trong lối  đi dưới đất giống như ban ngày.  

 

Ánh sáng chói mắt phóng ra khí tức làm người ta sợ hãi.  

 

Đám Ngọc Tiên, Huyền Tiên ở đây đều thi nhau nâng cánh tay lên che ánh sáng lại, muốn nhìn rõ xem rốt cuộc trong cánh cửa là cái gì.  

 

Nhưng cái gì cũng không nhìn thấy.  

 

Mà từng vị Cửu Thiên Huyền Tiên thì nhìn phía trước, ánh mắt bình tĩnh.  

 

"Đi!"  

 

Thánh Thiên tiên tông bên kia, Thánh Tùng Vân dẫn theo một nhóm lớn Ngọc Tiên, Huyền Tiên, Cửu Thiên Huyền Tiên đi về phía di tích cổ... Ngay sau đó, từng bóng người của Hạo Thiên phủ, Càn Khôn Điện, gia tộc Bắc Đấu đều thi nhau xông vào trong đó.  

 

Giờ phút này Tần Ninh đưa mắt nhìn vào trong di tích cổ, nhíu mày lại.  

"Đi thôi!"  

 

Hắn bước chân ra, đám người lần lượt rời đi.  

 

Mọi người đi vào trong ánh sáng trắng, một giây sau, ai nấy cũng đều cảm thấy quanh người như bị bóc ra.  

 

Từng đồng bạn bên cạnh dần dần biến mất.  

 

Khi mọi người vượt qua ánh sáng trắng kia đều lẻ loi xuất hiện ở những nơi khác nhau, ai nấy đều kinh ngạc nhìn bốn phía.  

 

Có một số người đang đứng ở mép một hồ nước, mờ mịt nhìn sa mạc bốn phía.  

 

Có một số người thì ở trong rừng sâu, cảm nhận được khí tức nguyên thủy nặng nề, ánh mắt đờ đẫn.  

Advertisement
';
Advertisement