Phong Thần Châu – Tần Ninh - Vô Thượng thần đế (FULL)

 “Vốn dĩ, ta chỉ định dựa vào tòa tháp này để giết chết Tần Ninh, nhưng không ngờ là cả đám các ngươi đều chạy tới đây”.  

 

Trong giọng nói của Vân Tử Diệp có chút bất đắc dĩ.  

 

“Ta còn ngửi thấy được mùi hương rất độc đó, không hề kém cạnh Tần Ninh...”, ánh mắt hắn ta nhìn về hai người Dịch Tinh Thần và Bạch Hạo Vũ đứng một bên.  

 

Vào thời khắc ấy, cả hai chỉ cảm thấy ớn lạnh, cả người như bị ai đó dò xét từ trên xuống dưới.  

 

“Ba cái cơ thể tuyệt hảo đó thật hấp dẫn mà”.  

 

Vân Tử Diệp nói tiếp: “Tầng thứ nhất và tầng thứ hai chỉ là khai vị mà thôi, tiếp theo, các ngươi sẽ biết cái gì gọi là tuyệt vọng”.  

 

Hắn ta dứt lời.  

 

Gầm! Gầm! Trong tháp cổ truyền tới những tiếng gầm thét đinh tai nhức óc.  

 

Cửa tháp đóng lại.  

 

Không chỉ có cửa tầng thứ nhất mà cửa tầng thứ hai cũng đóng lại.  

 

Gương mặt quỷ quái trên cánh cửa sắt phía trước cũng biến mất tăm.  

 

Cánh cửa sắt nối liền tới tầng thứ ba chậm rãi hé mở.  

 

Thế nhưng, chính vào lúc ấy, tâm trạng của mọi người không khá hơn là bao.  

 

Dường như, bọn họ giống như vì lời nói của Vân Tử Diệp mới tập trung ở đây.  

 

Sợ rằng đằng trước hơn phân nửa là tuyệt địa, là chỗ chết.  

 

Bạch Hạo Vũ và Dịch Tinh Thần bất giác nhìn về phía Tần Ninh.  

 

Nhưng mà hắn lúc này lại dường như không nghe mấy câu Vân Tử Diệp nói lúc nãy mà chỉ đăm chiêu nhìn thẳng về phía tầng thứ ba.  

 

Tần Nin nhấc chân bước vào trong đó.  

 

Một bầu không khí âm u lạnh lẽo xơ xác lảng vảng quanh không gian nơi đây.  

 

Mỗi một người ở đây đều cảm giác rất rõ.  

Mọi người bước từng bước một cách cẩn thận, từ từ bước vào tầng thứ ba.  

 

Nơi này thoạt nhìn rộng khoảng bằng tầng thứ hai, vách tường bốn phía trống trơn không có gì.  

 

Có lẽ là vì chuyện gặp phải ở tầng thứ nhất và tầng thứ hai nên thứ khiến mọi người chú ý đầu tiên chính là vách tường... Đường lui bị đóng kín nên mọi người buộc phải tiến về phía trước.  

 

Hiện tại, cả bọn đứng ở tầng thứ ba, nhìn không gian trống rỗng quanh mình.  

 

Nơi đây không tối tăm, ở giữa tầng có một viên ngọc đang lơ lửng trên không, nó tỏa ra ánh sáng nhàn nhạt, khiến cho không gian cao hơn chín trượng, rộng cả trăm trượng trông có chút u ám.  

 

Quan sát cả buổi bọn họ cũng không thấy có gì huyền diệu, nên cả bọn đều nhíu mày.  

 

“Không lẽ tên Vân Tử Diệp kia nói phét?”   

Advertisement
';
Advertisement