Tần Ninh nhìn Thánh Thiên Cương, cười nói: “Ngươi không cần bận tâm tới Bắc Đấu Diêm”.
“Phiền ngươi và Phạm Văn Ngang bắt giữ Vân Tử Diệp, nhớ kỹ, ta muốn hắn ta còn sống!”
Dứt lời, Thánh Thiên Cương vui vẻ hơn nhiều.
Tần Ninh nói vậy chứng tỏ là hắn có cách xử lý Bắc Đấu Diêm.
“Không thành vấn đề!”
“Được!”, Phạm Văn Ngang cũng nói: “Tần công tử cẩn thận một chút”.
Lúc này, Vân Tử Diệp nắm chặt nắm đấm.
Dựa vào đâu chứ?
Dựa vào đâu mà Tần Ninh thấy Bắc Đấu Diêm vẫn không kinh hoảng quỳ xuống xin tha mạng chứ, hơn nữa còn dám ra vẻ tự tin thong dong như vậy trước mặt hắn nữa?
“Ta biết thực lực của sáu con cổ trùng như Thiên Ngô Cổ Công ra sao, chỉ ở cảnh giới Cửu Thiên Huyền Tiên tam trọng thiên đến ngũ trọng thiên mà thôi”.
“Đối chiến với một vị cường giả Cửu Thiên Huyền Tiên cửu trọng thiên còn lâu mới địch lại!”
Tần Ninh nhìn về phía Vân Tử Diệp, hiếu kỳ hỏi: “Ngươi còn lo lắng cho ta à? Sợ ta chết hả?”
“Ngươi...”
“Bây giờ ngươi nên lo lắng cho bản thân mình thì hơn!”
Tần Ninh còn chân thành bổ sung: “Bởi lẽ, nếu Bắc Đấu Diêm không bảo vệ được ngươi thì ngươi chết ngắc ngay thôi!”
Lúc này đây, Bắc Đấu Diêm ngồi ở giữa lạnh nhạt nói: “Vậy mà biển Nam Thiên lại xuất hiện một đấng anh kiệt như ngươi, thật khó tin mà”.
“Phải thừa nhận là thực lực của ngươi mạnh hơn Vân Tử Diệp nhiều, nhưng mà hắn ta nói nhiều hơn ngươi, có vẻ như địa vị của Vân Tử Diệp ở U Cổ tộc các ngươi không hề thấp”.
Nghe hắn suy luận, Bắc Đấu Diêm nhíu mày.
“Giết ngươi thì không thành vấn đề, ta phải bắt được hắn ta!”
Ngay khi đó, khí tức trong cơ thể Bắc Đấu Diêm cuồn cuộn.
Đồng thời hai người ở hai bên hắn ta cũng bước ra.
“Bắc Đấu Viên!”
“Bắc Đấu Triệt!”
Phạm Văn Ngang bổ sung thêm: “Năm ấy hai người bọn họ đang ở cảnh giới Cửu Thiên Huyền Tiên bát trọng thiên”.
Tần Ninh gật đầu, tỏ ý đã hiểu.