“Cổ Nguyên Lập...”
Tần Ninh cười bảo: “Xem ra, U Cổ tộc các ngươi lấy Cổ làm họ luôn”.
Giống như Huyết Hâm Nhi của Huyết Nguyệt tộc kia.
Cũng hệt như thế.
Cổ Nguyên Lập lạnh lùng nói: “Tần Ninh, lần này kẻ tiến vào Đông Vĩnh thành đều có hai sự lựa chọn, một là đầu hàng, hai là chết, ta thấy ngươi cực kỳ bất phàm nên giờ cho ngươi thêm một cơ hội nữa, đầu hàng hay chịu chết?”
Nghe vậy, Tần Ninh thấy rất vui.
“Dường như ngươi không rõ tình trạng hiện tại nhỉ, bây giờ mạng của ngươi đang ở trong tay ta đấy!”
Tần Ninh cười nói: “Nếu ngươi biết điều một chút thì ta sẽ cho ngươi chết thoải mái, không thì ta sẽ khiến ngươi chết rất thảm đấy”.
Hắn vừa dứt lời, sát khí trên người Cổ Nguyên Lập càng lúc càng mãnh liệt hơn.
Tần Ninh khiến hắn ta quá tức rồi!
“Không chịu à?”
Tần Ninh cầm đao kiếm, lao lên: “Vậy đánh cho ngươi phục trước!”
Dứt lời, đao kiếm trong tay Tần Ninh sáng rực.
Ánh mắt Cổ Nguyên Lập vô cùng lạnh lùng, văn ấn màu nâu đất trên da thịt hắn ta như có sự sống vậy.
Ngay sau đó, mấy người bọn họ nhìn thấy một người đang đứng trước mặt mình biến đổi không ngừng.
Cánh tay Cổ Nguyên Lập hóa thành hai lưỡi đao sắc bén.
Cơ thể hắn ta cũng tự xẻ ra, máu thịt không ngừng chuyển động, không ngừng bong tróc.
Chỉ qua mấy nhịp thở, mà hắn ta đã hóa thành một con bọ ngựa.
Đúng vậy.
Một con bọ ngựa!
Từ một con người biến thành một con bọ ngựa.
Cặp móng vuốt có kèm theo răng cưa sắc bén.
Nhưng không chỉ vậy là xong.
Cơ thể Cổ Nguyên Lập to lên, chẳng mấy chốc đã to ra trăm trượng, hai cánh dang rộng bay cao lên trời.
Tần Ninh nhíu mày.
Quả nhiên là cổ thuật của U Cổ tộc khác với đại thế giới Thương Mang.
Cổ sư trong đại thế giới Thương Mang phần lớn là nuôi cổ, dùng cổ trùng để tấn công, đương nhiên sẽ có một vài cổ sư nuôi dưỡng bản mạng cổ dung hợp vào người mình.
Nhưng dù sao đi nữa thì cũng là cổ sư điều khiển cổ trùng.
Trước kia nhìn thấy bộ hài cốt hoạt động như khi còn sống, rồi lại đến sáu con cổ thú, cuối cùng là đến Cổ Nguyên Lập lột xác, đây không phải là thứ mà cổ sư trong đại thế giới Thương Mang làm được.