Phu nhân bảo bối của tổng tài lạnh lùng (truyện full) Mạc Lâm Kiêu - Lâm Khiết Vy

“Cô sinh nó ra à?"

Lâm Khiết Vy cau mày, bực bội nói: "Không thể nào! Hai bố con nhà này là ai tôi còn không biết nữa là!” Hơn nữa, lúc cô và anh xảy ra quan hệ cũng là lần đầu tiên của cô, vệt màu đỏ trên ga giường ngày ấy chắc anh cũng biết chứ.

Trương Tiểu Phi nghiến răng nghiến lợi nói: “Tôi không ngờ cô lại nhẫn tâm như thế, lúc trước khi chúng ta còn mặn nồng, cô còn thề non hẹn biển với tôi như thế nào hả?"

Mạc Lâm Kiêu đột nhiên giơ tay lên, một dòng khí bắn ra từ lòng bàn tay của anh, chỉ thấy một chén rượu ở bàn bên cạnh bỗng nhiên bay lên, sau đó bắn thẳng vào mặt của Trương Tiểu Phi, anh ta hét lên một tiếng, dùng tay ôm mặt cũng không ngăn được máu me trào ra từ trong kẽ ngón tay.

Một nửa bên mặt thế mà lại bị chén rượu đập vào khiến cho máu thịt lẫn lộn trông rất đáng sợ.


Quan trọng hơn là từ chỗ Mạc Lâm Kiêu ngồi cho tới chỗ Trương Tiểu Phi đứng trên sân khấu cũng phải hai mươi, ba mươi mét đấy!

Mạc Lâm Kiêu phiên chán nói: “"Không cho phép anh nói chuyện thì cũng đừng có tự tiện mà mở mồm. Ông chết đi được.”

Chuyện đột nhiên xảy ra này đã dọa sợ tất cả mọi người. Ai cũng nghĩ là do Trần Kiệt đứng bên cạnh anh làm, bởi vì ai cũng biết Trần Kiệt là một cao thủ quyền anh, một mình anh ta, tay không tấc sắt cũng có thể đánh ngã mười người. Nhưng lại không một ai biết về công phu của Mạc Lâm Kiêu. Trong lúc nhất thời, mọi người đều sợ tới mức không dám thở mạnh, chỉ dám ngồi bất động. Họ e ngại không biết một lúc nào đó, một hành động nào đó của họ làm anh Kiêu ngứa mắt thì bọn họ sẽ tự chuốc họa vào thân.

Mà Trần Kiệt đứng bên cạnh cũng không nhịn được mà trợn trắng mắt, hoàn toàn cạn lời. Anh êu lại có thể đến mức như thế này hay sao? Vì cái người phụ nữ xấu xí kia mà tự mình ra tay?

“Bố ơi, bố có sao không?” Trương Đại Phúc lao vào lòng Trương Tiểu Phi, đau lòng hỏi. Trong lòng Trương Tiểu Phi vô cùng hoảng sợ, vội vàng bịt miệng con trai lại, chỉ sợ thằng bé sẽ nói

ra điều gì đó xúc phạm người bên dưới thì không ổn. Lâm Khiết Vy nhìn nửa gương mặt bị tàn phá của Trương Tiểu Phi thì hơi sửng sốt một chút rồi cười thầm, trong lòng cảm thấy có chút được xả giận. Đáng lắm, anh ta bôi nhọ cô nhiều như vậy, đáng lắm!

Bộ dáng vui vẻ khi người gặp họa trong mắt Lâm Khiết Vy cũng không thoát khỏi tầm mắt của Mạc Lâm Kiêu. Anh nghĩ, cái cô nhóc này, đúng là suốt ngày chỉ biết gây họa, không ngày nào có thể khiến người khác yên tâm được cả. Cô chỉ đi tham gia một bữa tiệc đính hôn thôi thế mà cũng có thể lòi ra thêm một thằng con trai. Đúng là giỏi thật đấy.

Mạc Lâm Kiêu lười biếng nói: “Chuyện này hay đấy, một người bảo chưa từng sinh, một người lại nói chính là mẹ mình, hai người có ai dám lấy mạng ra thề hay không?"

Lấy mạng... thề! Chỉ một câu đơn giản nhẹ nhàng lại khiến người nghe cảm thấy vô cùng kinh hãi. Anh Kiêu thật đúng là anh Kiêu, chỉ một câu nói tưởng như vui đùa thôi thế mà lại còn phải bồi thêm một cái mạng. Dù thế nào thì hai bên chắc chắn sẽ có một bên nói dối, anh Kiêu đang ép buộc khiến cho một bên phải để mạng lại đây! Anh Kiêu mà tàn nhẫn thì đúng là quá ư là khủng bố mà! Chỉ xem trò vui thôi mà cũng phải cầm một cái mạng người xuống lót chân.

Trương Tiểu Phi run rẩy, trong lòng trùng xuống, anh ta hoàn toàn không nghĩ tới mọi chuyện sẽ trở thành cục diện như thế này. Anh ta cau mày, âm thầm liếc nhìn về phía Lâm Thúy Lan, thấy được ánh mắt trấn an của Lâm Thúy Lan thì anh ta cũng an tâm hơn một chút. Dù sao muốn làm xét nghiệm DNA cũng phải mất hai tuần mới có kết quả. Hơn nữa mối quan hệ của Lâm Thúy Lan ở bệnh viện rất nhiều, hoàn toàn có thể động tay động chân lên kết quả giám định. Đây cũng là điều mà Lâm Thúy Lan đảm bảo với anh ta. Thế thì anh ta còn sợ cái gì nữa chứ.

Anh ta nâng mắt lên, bộ dáng thấy chết không sờn, cao giọng nói: “Tôi dám thề!"

Nghe thế thì mọi người cũng kính nể nhìn anh ta rồi quay mắt nhìn nhau, hoàn toàn chắc chắn Lâm Khiết Vy đang nói dối. Người ta là bố của đứa bé, nếu không nắm chắc thì làm sao dám chủ động đưa ra yêu cầu xét nghiệm DNA, làm sao dám đứng trước mặt của anh Kiêu mà dùng tính mạng để thề.

Lâm Khiết Vy cảm thấy có chút bất lực trước sự cố chấp của Trương Tiểu Phi, cảm thấy người này có phải não bị úng nước rồi hay không, dù chết cũng muốn bôi nhọ cô. Sau đó Lâm Khiết Vy nhìn Mạc Lâm Kiêu bằng ánh mắt cầu xin được giúp đỡ nói: “Tôi cũng dám thề!” Làm sao đây, dáng vẻ của hai bố con họ Trương kia là bất chấp sống chết để bôi nhọ cô rồi. Giờ cô phải làm thế nào đây?

Ánh mắt của Lâm Khiết Vy được Mạc Lâm Kiêu tiếp nhận được, anh thầm vui vẻ, cuối cùng cô nàng này cũng nhớ tới việc cầu cạnh bổn thiếu rồi hả? Mạc Lâm Kiêu lúc này mới nhàn nhạt cười, môi mỏng treo lên một nụ cười xấu xa, đôi mắt sâu như biển cả, đẹp như bầu trời đầy sao. Ngón tay thon dài trắng trẻo ngoắc một cái, nói: “Nam Cung Hào, việc này mắc ở chỗ xét nghiệm DNA đấy, anh nói giờ phải làm sao hả?”

Nam Cung Hào cũng tao nhã cười vuốt lại mái tóc hơi hỗn loạn của mình, dùng giọng điệu đáng tiếc nói: "Làm sao đây, cậu Kiêu, trong lúc nhàm chán tôi đã thuận tiện phát minh ra một thiết bị y tế, có thể kiểm tra, xét nghiệm DNA cho ra kết quả trong vòng ba phút đấy. Ôi chao, món đồ chơi vừa mới phát minh này tôi vẫn còn chưa nỡ lòng nào lôi ra dùng đâu."

Toàn trường nghe vậy thì lập tức ồ lên.

Người tên Nam Cung Hào này chính là vị kỳ tài trong giới y học nổi tiếng toàn cầu đấy! Sở trường của anh ta chính là nghiên cứu phát minh vật dụng y tế và chế tạo thuốc mới. Toàn bộ thế giới đều công nhận Nam Cung Hào là một vị bác sĩ kỳ quái. Tất cả chỉ vì kỹ thuật, kiến thức và thành tựu của anh ta trong y học rất lớn thế mà anh ta lại cam tâm tình nguyện ở lại bên người anh Kiêu, dù ai tới đào góc tường cũng không tài nào đào được anh ta đi được.

Mạc Lâm Kiêu cũng nhàn nhạt mà nói: “Ông Tạ là người hiểu lý lẽ, hơn nữa chúng ta đang giúp ông ta giải quyết việc nhà nên ông ta chắc hẳn không để cho anh phải chịu thiệt đâu, ông ta chắc hẳn sẽ giao phí dụng thiết bị y tế cho anh mà, phải không ông Tạ?"

Bị Mạc Lâm Kiêu điểm danh tới, Tạ Xuân Sơn lập tức cúi đầu khom lưng nói: “Điều đó thì tất nhiên rồi, tất nhiên rồi. Cảm ơn cậu Kiêu đã ra tay giúp đỡ.”

Bề ngoài thì nói vậy nhưng trong lòng lại thầm oán giận. Đồ của cậu Kiêu có thể tùy tiện mà dùng được hay sao? Tất nhiên phí dụng sẽ rất cao rồi. Thôi, dù sao đây cũng là chuyện của nhà họ Lâm,đợi lát nữa xong xuôi rồi thì lại đòi tiền của nhà họ Lâm đi.

Nam Cung Hào quay về sau vẫy tay một cái thế là lập tức có mấy tên vệ sĩ nâng một đài dụng cụ cao bằng một người máy cỡ nhỏ đi vào. Nhìn thoáng qua cũng có thể nhận ra đây là dùng công nghệ cao để chế tạo, không biết dùng chất liệu gì tạo thành mà cả cái máy đều bóng loáng.

Trương Tiểu Phi nghe được có đài kiểm tra có thể lấy kết quả luôn thì cảm thấy vô cùng luống cuống, anh ta lập tức quay đầu nhìn Lâm Thúy Lan, kết quả phát hiện cô ta cũng cảm thấy hoảng loạn. Trương Tiểu Phi biết hôm nay anh ta cuối cùng cũng đá phải cục sắt rồi. Bây giờ mọi chuyện đang phát triển theo hướng bất lợi với anh ta.

Từ lúc Mạc Lâm Kiêu giống như trích tiên hạ phàm mà tới tham gia lễ đính hôn này thì sự tình đã bắt đầu đi lệch ra khỏi quỹ đạo của nó. Bối cảnh, nguyên nhân, lý lẽ, hành động, thời gian ban nãy đã chuẩn bị tốt giờ lại dần dần mà sụp đổ với tốc độ rất nhanh.

Ánh mắt của Mạc Lâm Kiêu chợt lóe lên, lạnh lùng liếc Trương Tiểu Phi một cái. Một cái liếc mắt kia lại mang theo nồng đậm sát khí, vậy mà bên ngoài anh vẫn ra vẻ không thèm để bụng mà nói: “Đi đi, giúp đứa bé kia và cô nàng mặc bộ váy xấu xí này kiểm tra một chút đi.”

Hừm, không mặc bộ váy mà anh mua thì dù có mặc cái gì thì cũng đều thành xấu hết, không đẹp đi đâu được cả. Nghe Mạc Lâm Kiêu nói thế thì Lâm Khiết Vy lập tức không khỏi sửng sốt. Bộ váy xấu xí? Trời ơi, bây giờ cô mới nhớ tới tối nay cô mặc không phải là bộ váy mà Mạc Lâm Kiêu mua! Làm sao đây, bây giờ bị anh phát hiện ra rồi, có khi nào anh sẽ phát cáu ngay tại đây không? Dù sao thì anh cũng là một người vô cùng hẹp hòi! Nam Cung Hào dẫn theo mấy vệ sĩ đang khiêng chiếc máy mà anh ta mới phát minh ra kia cùng nhau tiến lên sân khấu. Theo từng bước chân tiến lại gần của đoàn người mà biểu cảm của Trương Tiểu Phi cũng trở nên càng ngày càng khẩn trương. Ngay sau đó anh ta đột nhiên bế con trai lên, nhanh chóng bỏ chạy.


Ồ? Tất cả mọi người đều phát ra một tiếng kinh hô nho nhỏ. Đến lúc lâm trận Trương Tiểu Phi lại muốn chạy thoát! . Đam Mỹ Hay


Thân thể cường tráng của Trương Tiểu Phi giống như một con nghé non phát cuồng, ôm Trương Đại Phúc trong lòng va trái đập phải giữa đám người một trận thì cuối cùng cũng chạy gần tới cửa lớn.


Ai ngờ Trần Kiệt đột ngột lao tới, thân ảnh vô cùng quỷ dị, tốc độ giống như một tia chớp nhanh chóng đuổi theo sau đó dứt khoát, nhanh nhẹn đá một cái khiến Trương Tiểu Phi ngã lăn ra đất, mãi một lúc lâu sau cũng không thể động đậy. Trương Đại Phúc được anh ta bảo vệ trong lòng cũng ngã cái uỳnh xuống đất. Thế nhưng thằng bé kia cũng rất kỳ lạ, không hề than khóc một câu mà rất bình tĩnh và vỗ mặt bố mình, hỏi: “Bố ơi, bố có ổn không?"


Trần Kiệt cũng dương dương tự đắc mà xoa xoa bàn tay, tỏ vẻ tiếc nuối vẫn chưa đã nghiền rồi vẫy tay ra hiệu cho mấy tên vệ sĩ khác tới đây khống chế Trương Tiểu Phi và Trương Đại Phúc, kéo hai người quay trở lại sân khẩu.

Advertisement
';
Advertisement