Tranh thủ lúc rảnh rỗi, Lâm Khiết Vy tìm cái gương nhìn kỹ cổ mình, may mà cổ áo rất cao, có thể che kín dấu vết mất mặt trên mặt.
Hứa Tịnh ở bên cạnh xem di động, hưng phấn nói: “Đăng ký thành công rồi! Lập tức có thể kiếm tiền rồi.”
Kiếm tiền sao? Hai lỗ tai nhỏ của Lâm Khiết Vy dựng thẳng, cô mẫn cảm với mấy từ này nhất, ăn nhờ ở đậu, cuộc sống làm tình nhân có chịu đủ rồi, cô phải cố gắng kiếm tiền, chuộc vòng ngọc về, trả nợ Mạc Lâm Kiêu bảy trăm triệu, sau đó cô có thể tự do, dứt bỏ thân phận khiến người ta không ngẩng đầu lên được.
Đi tới gần, cô nhìn di động của Hứa Tịnh hỏi: “Hứa Tịnh, chuyện gì có thể kiếm tiền? Kiểm tiền nhanh không?" “Tớ đang định chia sẻ với cậu đây, cậu xem, tớ vừa đăng ký App chữa bệnh và chăm sóc phục vụ tận cửa, sau này có bệnh nhân không muốn rời khỏi nhà, có thể lựa chọn phục vụ tới cửa chữa bệnh và chăm sóc, đây là thu nhập thêm...
Hơn nữa giá phục vụ tới tận nhà rất cao, còn được khách hàng khen thưởng nữa!" Đôi mắt Hứa Tịnh đã tỏa sáng: “Y tá kỹ thuật tiêm xuất sắc như tớ, nhất định sẽ có rất nhiều bệnh nhân lựa chọn tớ tới nhà phục vụ, cậu cũng biết rồi đấy, tớ tiêm vừa nhanh vừa chuẩn, còn không đau, người bệnh mà vui vẻ, chắc chắn sẽ cho tớ thêm tiền thưởng.
Ha ha, đến lúc đó tiền tiêu vặt của tớ sẽ tăng cao rồi.
Mau lên, cậu cũng đăng ký một cái đi, nói không chừng giữa giờ nghỉ trưa sẽ có khách hàng chỉ đích danh cậu tới nhà phục vụ đấy”
Lâm Khiết Vy hưng phấn một lát, sau đó uể oải không phấn chấn rồi.
Haizz, người mới thật sự hãm hại không nổ Loại y tá kỹ thuật tệ như cô, toàn bộ bệnh nhân trong phòng bệnh đều ước gì cách xa cô một chút, cô mà đến nhà người ta phục vụ, cô cảm thấy đừng nói là không được khen thưởng, không bị đánh đã a di đà Phật rồi.
"Thôi, tớ đăng ký sẽ không có ai dùng tớ đâu." Tiếng xấu lan xa mà, rất đau đầu.
"Chuyện đó thì chưa chắc...
Rất nhiều bệnh nhân thà rằng mất mạng, cũng nguyện ý cần giá trị nhan sắc cao như cậu mà, đừng nổi giận, chuyện gì cũng có kỳ tích mà”
Hứa Tịnh an ủi càng thêm đả kích người ta.
Thì ra tìm cô tiêm, sẽ có nguy hiểm tới tính mạng? Vẻ mặt Lâm Khiết Vy ủ rũ, tay nâng lên chống má, cả đầu mê mang.
Làm sao bây giờ, càng muốn nhanh chóng kiếm tiền, thì càng phát hiện mình không tinh thông chuyện gì.
Giống như Lâm Thúy Lan người ta, đừng nói cô ta xấu xa cỡ nào, nhưng không thể không thừa nhận, người ta thật sự có bản lĩnh! Người ta là bác sĩ khám bệnh ở nhà thuốc y học cổ truyền Minh Châu lúc rảnh rỗi, lương cao còn phụ trách đưa kinh doanh thảo dược trong nhà thuốc y học cổ truyền Minh Châu vào hoạt động, tiền đồ càng vô lượng.
So với Lâm Thủy Lan, cô thực sự là phế vật, chẳng trách ông nội luôn thiên vị Lâm Thúy Lan, mà chán ghét cô.
Mình không tốt, vừa ngu ngốc vừa kém, còn có thể trách ai? Vậy mà còn có mặt mũi nằm mơ, mơ mình được bố ruột khen mình là thần đồng y học cổ truyền, mình nôn, giấc mơ này cũng quá thái quá rồi.
Nhưng ngày đó khi gặp nguy hiểm ở khách sạn Hải Châu, cô đột nhiên thần kỳ nhìn thấy kho thuốc y học cổ truyền trong đầu, còn chính xác lấy ra tin tức liên quan, mơ hồ lộ ra kỳ lạ.
"Ha ha, tớ giúp cậu đăng ký thành công rồi!”
Hứa Tịnh linh hoạt mở di động của Lâm Khiết Vy ra, dùng cánh tay chạm vào khiến Lâm Khiết Vy ở bên cạnh sợ run lên, quơ di động nói: "Này, cậu thường xuyên nghe âm báo nhắc nhở nhé, một khi có khách hàng chọn cậu tới nhà phục vụ, cậu phải nhanh chóng tới đó...
Yên tâm đi, tiền xe sẽ do khách hàng trợ cấp cho cậu.
Tóm lại một câu, công việc này ổn định kiếm tiền không bồi thường! Vì tiền tiêu vặt phình to của chúng ta, cùng cố lên đi!”
Lâm Khiết Vy lười biếng cầm di động của mình, căn bản không lạc quan như Hứa Tịnh.
Đến giờ tan làm, Hứa Tịnh nghe nói Lâm Khiết Vy có chuyện phải ra ngoài, liền tự mình đến căn tin gọi cơm rồi.
Đi đến cửa bệnh viện, ven đường đỗ một chiếc xe sang đón cô, Lâm Khiết Vy quan sát một lát, nhanh chóng lên xe.
“Cô Vy, đầu bếp trong nhà đã đặt cơm làm xong ở phía sau xe, chúng ta sẽ đi thẳng tới Mạc Thiên Building”
Lái xe lạnh nhạt nói lịch trình, không có một chút cảm xúc.
"Được, đi thôi." Thân thể là người ta tiêu tiền mua, cô có thể có biện pháp nào, toàn bộ đều phải lấy bên B làm chủ, cô âm thầm cầu nguyện, tên Mạc Lâm Kiêu đừng gây khó dễ cho cô quá. ngôn tình hay
Ăn một bữa cơm, trăm ngàn lần đừng đưa ra yêu cầu như con thiêu thân.
Bên ngoài văn phòng Mạc Lâm Kiêu tụ tập không ít quản lý cấp cao, đều đang đợi tiếp kiến anh Kiêu, báo cáo công việc.
"Thư ký Hoàng, vì sao sáng nay cậu Kiêu đều dừng công việc lại?" "Đúng vậy, thư ký Hoàng, cậu đi vào hỏi một chút xem, vì sao sắp sếp buổi sáng dều đây hết röi? "Thư ký Hoàng, lúc này cậu Kiêu đang làm gì ở bên trong thế?”
Thu ký nam đeo måt kính gọng vàng vẻ mặt không đối nhìn đám người lo lắng không thôi, lạnh nhạt nói: "Anh Kiêu có khách, đang chơi cờ với khách." Tôi choáng váng! Cậu Kiêu dừng tất cả công việc quan trọng, vậy mà chơi cờ với người khác? Chuyện này đúng thật là, hoàn toàn phá vở tác phong làm việc của cậu Kiêu.
"Thư ký Hoàng, có phải cậu Kiều có chuyện gì ảnh hưởng tới cảm xúc của cậu ấy hay không?”
Mới có thể đột nhiên không để công việc trong lòng như vậy.
Thư ký Hoàng gật đầu: "Phái.
Anh Kiêu nói, chơi cờ là vì đợi ăn com." Đợi ăn cơm! Đây là lý do gì? Cơm gì mà khiến cậu Kiêu đợi như thế, ngay cả công việc đều không muốn quản nữa? Mọi người bất đắc dĩ than thở, nhao nhao tản đi.
Trong văn phòng của Mạc Lâm Kiêu, Phùng Thiên Long chơi cờ vô cùng nghiêm túc, mỗi một bước đều suy nghĩ kỹ càng, giống như trên chiến trường.
Dù sao mỗi lần anh ta chơi cờ với Mạc Lâm Kiêu, kết cục đều là thua thảm hại, nhưng anh ta càng đánh càng hăng, mỗi lần khai chiến đều ảo tưởng có thể thắng được Mạc Lâm Kiêu.
Trái lại Mạc Lâm Kiêu chơi cờ rất nhàn nhã, lười nhác hơn nhiều, nghiêng người dựa vào ghế sô pha, thường liếc mắt nhìn về phía cửa một cái, rõ ràng là đang ở trạng thái thất thần, Phùng Thiên Long gian nan đặt một quân cờ, anh không cần suy nghĩ, chỉ trong nháy mắt đã hạ xuống, giống như đang trêu đùa Phùng Thiên Long.
Phùng Thiên Long lau mồ hôi trên trán, có chút sốt ruột: “Này, có thể chuyên tâm một chút được không? Lát nữa người phụ nữ của cậu sẽ tới, cậu đừng luôn nhìn về phía cửa nữa, cô ấy không bay được.”
Mạc Lâm Kiêu cười mà như không cười: "Em không chuyên tâm, anh đã thua không thể nghi ngờ, nếu em chuyên tâm, anh sẽ thua quá thảm quá khó coi, tức tới mức khóc thì làm sao bây giờ?”
"Mẹ nó! Ông đây sẽ tức khóc sao? Không đúng, ông đây chưa chắc sẽ thua, cái tên cuồng vọng tự đại này! Chỉ có cậu mới dám bắt nạt anh như vậy!”
Phùng Thiên Long vừa nhìn ván cờ này thua chắc, nhất thời không còn hưng trí đánh nữa, vươn tay xáo quân cờ lên, xấu xa nói: "Như vậy đi, ván này tính anh thắng rồi." Mạc Lâm Kiêu mim cười, không cãi nhau với anh ta, căn bản không coi là quan trọng.
Thư ký Hoàng tiến vào nhỏ giọng nói bên tai Mạc Lâm Kiêu: “Cô ấy đã tiến vào đại sảnh tầng một Mạc Thiên Building rồi.”
Cô ấy, tất nhiên là Lâm Khiết Vy rồi.
Lúc trước Mạc Lâm Kiều đã nói với thư ký Hoàng, luôn chú ý hướng đi của Lâm Khiết Vy, mở lối vào màu xanh lục cho cô, để cô tiến thẳng vào cao ốc.